Đức Mẹ

    Một Chuyến Hành Hương Mễ Du

    Từ ngày 02-07 đến 11-07-2007

 
[BBT]  Những lá thư dưới đây do cô Thuận Hà gửi cho cha linh hướng, chúng tôi thấy có những điều hữu ích, nên với sự đồng ý của cô, chúng tôi đem chia xẻ với các bạn. 
 

    * * *

 
    “Lạy Thiên Chúa Ba Ngôi Cực Thánh, con nhờ Mẹ, với Mẹ, trong Mẹ xin dâng lên Chúa lời ngợi khen, chúc tụng, tạ ơn Chúa đến muôn đời vì muôn hồng ân Chúa đổ xuống trên đời con.” 
 

    * * *

 
    “Mẹ ơi con đã về đây 
    “Xa xôi ngàn dặm về đây gặp Người 
    “Đường dài thăm thẳm từng giây 
    “Con mong gặp Mẹ giải khuây nỗi lòng” 
 

    o o O o o
  1.  Lá Thư 1
  2.  Lá Thư 2
  3.  Lá Thư 3
  4.  Bài Thơ Dâng Mẹ


    Santa Ana, ngày 21, 2007 

    Cha kính mến, 

    Từ ngày đi Mễdu về tới nay, con vẫn nhớ Mễdu quay quắt.  Con chỉ muốn trở lại bên đó thôi. Thật sự mà nói, khi ở Việtnam về Mỹ con cũng đâu có nhớ nhiều như vậy.  Đối với con Mễ Du như mảnh đất quê hương của con vậy. Con mua được mấy cái CD bên đó, những bài thánh ca càng làm cho con nhớ những buổi chầu Thánh Thể bên đó nhiều hơn. Khi tới đó vui bao nhiêu thì khi về nhớ bấy nhiêu. Vùng đất này lạ lùng thật, quyến luyến thật.

    Như cha biết, 10 năm trước gia đình con và một số bạn bè đã vượt ngàn trùng hải lý, đạp gió mây ngàn qua Mễdu để được dự buổi ‘Hiển Linh’ của Mẹ với Mirjana trong ngày Sinh Nhật của cô tại căn lều của Cộng Đoàn Tiệc Ly (Cenacolo). Sau lần đó con đã thấy mãn nguyện, hạnh phúc lắm rồi vì đời con làm sao dám mơ ước chuyện quá cao vời như vậy.  Nhưng sau chuyến đi ấy, con lại mời Ivan qua Washington mấy lần để phổ biến sứ điệp của Mẹ.  Và mỗi lần như vậy thì con lại được dịp dự những buổi ‘Hiển Linh’ (hiện ra) của Mẹ với Ivan, khi thì tại nhà, khi thì ở những nơi hội họp. Qua những buổi hiện ra đó con thấy mình được Chúa biệt đãi quá nhiều, hồng ân Người vô kể, thật sự con không mong gì hơn. 

    Nhưng rồi tấm lòng yêu Mẹ của con không ngừng ở những buổi ‘Hiển Linh’ đó.  Hồn con vẫn thèm khát, vẫn tham lam, vẫn mong mỏi được tham dự những buổi ‘Hiện ra’ linh thiêng nên con vẫn muốn tìm về khung trời Mễ Du thân thương này. Đối với những ai khác có thể họ dửng dưng không lấy thế làm quan trọng, làm hạnh phúc, nhưng với con thì rất quan trọng, rất hạnh phúc, vì đó là mộng ước đời con. Cuộc sống này mỗi người có một đam mê để đeo đuổi mà. Và lần này thì con đi sang Mễ Du với Ivan như cha đã biết. Dĩ nhiên mỗi lần con có ý định đi thì cũng bị ma quỷ khuấy phá nhưng chúng chẳng làm gì được khi con có Mẹ chở che. 

    Hành hương đối với con là một cuộc tĩnh tâm, là để lắng đọng lại cuộc sống hằng ngày, để chỉ mình ở với Chúa và Mẹ, để hâm nóng lại cuộc sống tâm linh, và để ngồi xuống nhìn lại những lần đi lưới cá coi cá nào nên nhặt, cá nào nên loại bỏ loại bỏ để cuộc sống tâm linh được thánh thiện hơn. Nếu đời con không có những cuộc tĩnh tâm cấm phòng thì con sẽ là tảng băng trong vùng bắc cực, đây là điều con không thích tý nào.   Nhờ đi như vậy con mới củng cố cho đức tin của mình thêm vững mạnh. Và tạ ơn Chúa đã cho con những cơ hội để tới với Chúa. 

    Kỳ này nhóm của chúng con chỉ vỏn vẹn có 22 người với một đứa bé. Ivan không thích đông người, vì nhà anh không đủ chỗ chứa.  Hơn nữa anh nói đông quá anh không kham nổi.  Đây là nhóm nhỏ nhất trong mấy chuyến đi của con, nhưng con cũng thích vậy. 


       Nhóm hành hương 7-2007. IVAN đội mũ xanh, đứng hàng sau cùng. 
    Mé trái hình, hàng trên cùng, 3 phụ nữ VN. 

    Một tuần ở bên đó qua mau như gió thoảng khiến khi về bên này hồn con vẫn vương vấn vùng thánh địa đó.  Chuyến đi này thật sự là chuyến đi nhớ đời của con.  Con sẽ không bao giờ quên được.  Con chưa quên nổi, tất cả như mới xảy ra hôm qua.  Đi lễ, lần hạt ở đây mà con vẫn tưởng mình còn trong ngôi nguyện đường của Ivan bên đó.  Về nhà lần hạt chung với nhóm cầu nguyện của Mỹ, sau mỗi chục họ không hát câu Ave Maria làm con rất buồn. Con muốn ca tụng Mẹ mọi nơi mọi chỗ, bất cứ nơi nào con đến.  

    Con nhớ những buổi chiều lần hạt chung với Ivan trước giờ apparitions (hiện ra). Những buổi chiều đó thật tha thiết linh thiêng. Những buổi chiều đầy hồng ân Chúa ban tặng. Những buổi chiều thật gần gũi với Mẹ Thiên Chúa, Mẹ loài người, Mẹ của con. Con nhớ giọng của Ivan cất lên rất cao câu ‘chào kính Mẹ’ như để hết tâm tình vào Mẹ, như trút hết trái tim, linh hồn thân xác lên cho Mẹ.  Hồn anh như lạc cõi xa xăm nào… 

    Con nhớ ngọn đồi “Hiển Linh’ tha thiết làm sao. Lần nào tới Mễdu cũng vậy, việc đầu tiên của con là leo ngay lên đồi thăm Mẹ sau khi cất hành lý dù sau cuộc hành trình xa xôi mệt mỏi tưởng không thể làm gì được.  Nhưng mệt mỏi mấy đi nữa tới đó là bao mệt mỏi tan biến ngay mới lạ.  

    Con nhớ những buổi sáng sớm hoặc đêm về leo lên đồi lần hạt.  Trăng sao như quyện với lời kinh của mọi người. Nhớ cây thánh giá mầu xanh, nhớ từng ngọn cỏ, từng tàng cây, từng băng đá. Nhớ tượng Thánh giá trơ vơ trên đồi, nhớ  tượng Mẹ in trên bầu trời trong xanh… 

    Trong nhà Ivan có một ngôi nhà nguyện nhỏ chỉ chứa được khoảng 5/6 người. Nhưng mới đây anh cất thêm một ngôi nhà nguyện lớn hơn ngay đằng sau nhà.  Nơi đây có thể chứa khoảng 7/80 người, rất đẹp. Anh dùng nơi này làm nơi cầu nguyện cho những buổi hiển linh. Có bàn thờ để dâng thánh lễ. Hai bên bàn thờ là tượng Đức Mẹ và tượng Thánh Giuse. Thỉnh thoảng vẫn có linh mục tới dâng thánh lễ tại nhà nguyện này. Một ngôi nhà nguyện thật lý tưởng và yên tĩnh. Nhà cửa ở đây không cần phải cửa .khóa then cài, rất yên không ai xâm phạm ai. 

    Con đường mòn từ nhà Ivan ra tới thánh đường St. James vẫn như ngày nào, không thay đổi, vẫn đầy bụi đất giữa những vườn nho xanh lá ủ mình dưới nắng chói chang của mùa hè.  Nhiều con đường đã được làm lại rất khang trang sạch sẽ. Cảnh nghèo nàn năm xưa đã được thay thế bằng những tòa nhà sang trọng cho khách hành hương ở trọ.  Nghe nói nơi đây bây giờ có nhiều người từ Mỹ qua cất nhà sống ở đó. Cây Thánh Giá trên đỉnh Krizevac vẫn sừng sững với trời xanh, nơi đây đã xảy ra  bao kỳ tích. Đường đi vẫn dốc dác, đá vẫn lởm chởm tuy rằng có dễ đi hơn đôi chút vì mang bao dấu chân người, nhưng lần này đối với con như rất quen thuộc, hầu như mỗi bước đi của con đều có sức mạnh, đều có ơn thiêng, đều có  tâm tình cho Mẹ. 

    Thánh Lễ 6:00 chiều của người bản xứ bây giờ không còn làm trong nhà thờ nữa mà làm ngoài trời. Bầu trời lồng lộng như ôm trọn tâm tình của những người tìm về với Chúa. Những chiều chầu Thánh Thể vẫn trang trọng tôn nghiêm.  Những bài thánh ca vẫn đưa hồn người bay bổng trời cao hợp làm một với Chúa.  Tượng chịu nạn bằng đồng vẫn rỉ nước ở bên đùi không ai hiểu tại sao?  Những bức tranh rất đẹp vẽ Mầu nhiệm Năm Sự Sáng lớn bằng một bức tường có mái che đặt dọc con đường này.  Người hướng dẫn hành hương nói: “Những Mầu nhiệm này là do Đức Mẹ trao ban cho Đức Cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô.” Ngài thật là người con yêu của Mẹ, vì khi tại thế ngài rất mực yêu Mẹ, hết lòng cổ võ sự tôn sùng chuỗi Mân Côi.  Thành thử bất cứ chỗ nào, nơi nào cũng có thể hướng lòng lên cùng Chúa một cách dễ dàng.  Những tòa giải tội lúc nào cũng vẫn đông nghẹt.  Nơi đây là chặng đường đầu tiên đã giúp cho bao linh hồn tội lỗi được tắm gội trong Máu Thánh Chúa, đã giúp họ thoát khỏi móng vuốt của hỏa ngục. Những cửa hàng ảnh tượng lúc nào cũng nườm nượp khách ra vào, ngay cả các vị mang chiếc áo dòng đen trắng cũng đến mua, vì ai tới đó cũng muốn đem ít quà lưu niệm về tặng người thân….Tất cả đều trở về trong ký ức của con rất êm ả, rất thân thương, rất trìu mến, ngọt ngào.  

    Con tạm dừng đây. Vài hàng con thăm cha. Xin Chúa đổ muôn hồng ân xuống cho cha. 

    Con, Thuận Hà. 


    Washington ngày…. 

    Kính thăm cha, 

    ……………….. 

    Con vẫn chưa ra khỏi vùng trời Mễdu và cũng chẳng muốn ra khỏi nơi đó.  Bao lần đi là bấy nhiêu lần nhớ, bấy nhiêu kỷ niệm, bấy nhiêu hồng ân.  Con vẫn nhớ khung trời đó quay quắt, chỉ muốn trở lại bên đó thôi.  Khi đặt chân tới đó vui bao nhiêu thì khi về buồn bấy nhiêu.  Vùng trời này lạ lùng thật, quyến luyến thật, tơ vương thật.  Những sợi tơ trời huyền bí như bám lấy con, xiết chặt trong luyến lưu, trong nhung nhớ không buông tha.  Nhất là ngọn đồi Hiển Linh biết bao trìu mến, bảo sao có những người cứ hằng năm quay lại đó mà không mệt mỏi dù hành trình xa xôi ngàn dặm; dù đường dài bao trở ngại khó khăn.  Có một người Mỹ năm nào cũng trở lại nhà Ivan.  Ivan luôn giữ cho ông ta một căn phòng trọ.  Nếu con có phương tiện để đi hằng năm con cũng vẫn đi, cho dù phải ngồi máy bay ê ẩm cả người, cho dù phải chờ, phải đợi bao lâu cũng được…, vì yêu Mẹ mà đi.  Ca dao Việt Nam có câu: Khi yêu mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua phải thế không cha?  Tình yêu mà, có gì mạnh mẽ hơn tình yêu chứ?  Những ngày sống ở Mễdu bao giờ cũng là những ngày êm đềm hạnh phúc đối với con, dù thức ăn lạ lẫm, dù nhà trọ thiếu thốn, dù phải coi những người xa lạ như anh em.. Khung trời này thân thương làm sao.  Bình an biết mấy.  Đó là cảm nhận của mọi người khi tới Mễdu vậy.  

    Trong nhóm con có một thanh niên tên Brian, 38 tuổi.  Anh nói: “Tôi làm việc một tuần bẩy ngày. Một ngày 16 tiếng.  Không bao giờ có giờ nghỉ vì mải mê kiếm tiền.  Hai mươi sáu năm rồi không đi lễ, không xưng tội, không biết kinh sách là gì.”  Nói đến lần hạt, anh không biết lần ra sao.  Anh qua Mễdu vì ông bố muốn anh đi.  Nhưng theo con là chính Chúa gọi anh đến, Mẹ dẫn anh đi.  Ít ra trong tận cùng thâm sâu anh vẫn còn chút gốc rễ của niềm tin, còn leo lét một chút tim đèn đủ rọi cho anh tới vùng trời thánh thiện này, nếu không anh đã chẳng tới đó.  Anh có thể từ chối lời mời gọi để tới những chỗ ăn chơi chứ.  Tại sao phải tới cái vùng đồi núi hẻo lánh khô khan sỏi đá này, để phải sống ép xác hãm mình cả tuần lễ.  Sáng đi lễ, chiều nguyện kinh, đó là việc mà anh đã không làm từ 26 năm nay?  Phúc cho anh đã đáp trả lời mời gọi đó.  

    Những ngày ở bên đó con với Su (cô em dâu của con) lân la nói chuyện, rủ lên đồi lần hạt.  Tâm hồn Brian giống như tảng đá trơ trơ dưới mưa nắng.  Mưa nắng đã làm cho trái tim anh khô cằn không còn biết rung động trước lời kinh tiếng hát là gì.  Làm như trái tim đó bao bọc bằng một lớp sắt không gì có thể lay động được. Tâm tư anh rỗng tuyếch khó mà lay chuyển. Anh nói, nếu lên Thiên Đàng mà cứ phải đọc kinh nguyện gẫm thế này thà anh xuống hỏa ngục còn hơn.  Nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh: mũi cao, mắt xanh như chứa cả một trời tâm sự. Dáng người cao ráo đẹp như tài tử nhưng trái tim không đẹp. Một trái tim khô cằn, héo hắt. Con thấy anh như một cây thiếu nước, sống trong vùng trời sa mạc, thiếu sương mát, thiếu mưa nguồn, thiếu bàn tay dìu dắt. Con thấy anh cô đơn hiu hắt. Cô đơn vì thiếu Chúa trong đời. Hiu hắt vì hiu quạnh trong cuộc sống.  Con người sống xa Chúa thế nào cũng có những lúc thấy trống vắng một cái gì đó mà họ không hiểu được.  Họ cứ mải miết đi tìm những thú vui tạm bợ để lấp vào khoảng trống đó nhưng càng tìm thì càng trống vắng quạnh hiu.  Vì thế gian không thể làm cho con người thỏa mãn được nên tìm hoài, khát hoài. Ước hoài thất vọng hoài.  Chúa thấu hết mọi sự nên hai ngàn năm trước Chúa đã nói với người đàn bà Samari bên bờ giếng tổ phụ Jacob: “Ai uống nước (giếng) này sẽ còn khát lại ; nhưng người nào đã uống nước Ta ban thì đời đời sẽ không khát nữa..” Phải, chỉ có Chúa mới lấp đầy sự trống vắng trong trái tim con người, chỉ có Chúa mới làm cho con người no đủ sung mãn.  Con thấy thật tội nghiệp cho một con chiên lạc, không biết tìm về nguồn suối trong lành để hưởng những thánh ân.  

    Con nói với anh về tội lỗi, về phép hòa giải; về Lòng Thương Xót vô biên của Chúa. Con nói: “Brian thử tượng tượng coi, một ngày không tắm, không thay áo quần, con người sẽ ra sao nhỉ.  Giả sử một tháng không tắm đi?  Hay một tuần không đổ thùng rác trong nhà thì thùng rác đó sẽ như thế nào Brian?”  Anh ta nhìn con đăm đăm không nói. Con nói: “Cứ suy như vậy thì thấy linh hồn mình cũng giống vậy thôi.  Nếu không tới tòa cáo giải thì nó cũng tanh tưởi hôi thối lắm đấy. Hoặc nhà cửa một ngày mà không dọn dẹp, chỗ này cái áo, chỗ kia cái quần. Bụi bậm đóng thành lớp. Brian thấy gọn ghẽ, sạch sẽ không?”  Con nói giống như nói với một người thân tình, cả Su cũng vậy...  Ông già của Brian ngồi đó nghe gật gù. Ông sư huynh đi chung với Brian cũng tán đồng ý kiến.  

    Mấy ngày sau anh ta nói không biết xưng tội như thế nào.  Su đưa cuốn sách dạy cách xưng tội, và chiều hôm đó Brian đã đi xưng tội. “Lạy Chúa, bữa nay thiên đàng mở tiệc ăn mừng người con hoang đàng đã bao năm lạc lõng, bao năm tắm nắng dầm mưa trong bùn sình tội lỗi, bữa nay đã trở về với Chúa.  Bữa nay anh đã được tắm gội trong Máu Thánh Chúa.  Con cảm nhận được hai giòng nước mắt hạnh phúc, xót thương, hân hoan đang lăn dài trên má Người Cha Nhân Hậu đã bao năm mòn mỏi chờ trông giây phút trùng phùng này.  Con cảm nhận được các Thiên Thần đang đờn ca tiếng hát để đón bước chân hoang đàng của anh về lại bên giòng suối ngọt ngào ân sủng.  Tạ ơn Chúa.  Tạ ơn Mẹ”  Brian nói với con:  “Tôi chưa bao giờ tìm được sự bình an như bây giờ, đó là điều tôi mong muốn.”  Anh ngừng lại giây phút, ánh mắt xa xăm: “Chắc tôi không thể trở lại với nếp sống cũ được.”  

     “Hãy nghiệm xem Thiên Chúa tốt lành biết mấy. Hạnh phúc thay kẻ ẩn náu bên người”  (Tv 34,9) 

    Yêu mà không được yêu. Yêu mà bị chối từ, bị phản bội.  Đối với Đấng đã tạo dựng nên mình, đã yêu đến chết, đã cho đi tất cả mà vẫn bị chối từ, vẫn bị phản bội thì không có gì đau đớn hơn.  Người không mong gì hơn là con cái đặt niềm tin yêu, phó thác, trung thành với Người, thế nhưng con cái của Người không giống Người, luôn luôn là những kẻ bất trung bất nghĩa. Nhưng mà Chúa vẫn không mệt mỏi đi kiếm từng con chiên lạc đem về đàn. Mẹ cũng không mệt mỏi kêu gọi dẫn dắt từng người về với Mẹ. Nếu chúng ta biết nghĩ đến hỏa ngục là nơi những kẻ tội lỗi rơi vào là đau đớn quằn quại, nghiến răng khóc lóc rên siết đời đời kiếp kiếp khôn nguôi trong lửa hỏa hào… kinh khủng như thế nào, ta thấy con tim quặn đau và thương hại cho họ, thì nói chi Trái Tim Mẹ Maria, Người vô cùng yêu thương con cái! Vì thế ta hiểu được tại sao đã nhìều lần Mẹ đã khóc đến chảy máu mắt vì họ… Và cũng vì thế, một lần nữa Mẹ đã từ trời đến Mễdu van xin hết thảy con cái trên trần gian mau quay về, đừng lầm lũi đi vào nơi tuyệt lộ…  Mễdu là giòng suối ân sủng nên không lạ gì khi biết bao tâm hồn nghe theo tiếng gọi của Mẹ tìm về đó đều được tẩy rửa và gội nhuần ân sủng đổi mới con tim.  

    Giòng suối này giờ đây lan tràn trên khắp thế giới, nó chảy, chảy mãi cho những ai thèm khát thánh ân.  “Đây là thời gian ân sủng” như Mẹ nhắc trong nhiều sứ điệp. Đây là thời hồng ân Thiên Chúa tuôn xuống như mưa lũ cho con cái của Người qua bàn tay xót thương của Mẹ, vậy mà loài người không biết lợi dụng thời cơ để quay về quả dại dột. Vậy mà còn có những người cố tình chối bỏ, cố tình quay lưng. Thế giới này còn biết bao những tâm hồn giá lạnh như Brian. Con tưởng tượng tới tình của một người cha, lòng yêu thương của một người mẹ khi mất một đứa con đau đớn là dường nào. Suy như vậy thì thấy Chúa và Mẹ đau đớn vô vàn khi mất một đứa con. Như Đức Mẹ nói, họ cần rất nhiều lời cầu nguyện của chúng ta để họ cũng được trở về đàn chiên của Chúa. Mẹ cần sự cầu nguyện của mọi người, để giúp Mẹ hoàn thành chương trình của Thiên Chúa.


    Con đi Mễdu 5 lần.  Hai lần ở nhà Vicka. Một lần ở nhà Jacob. Môt lần ở nhà thường dân. Nhưng chưa bao giờ con hạnh phúc như lần này khi đi với Ivan. Ivan cho chúng con những cảm nghiệm của anh. Chia sẻ với chúng con những buổi hiện ra.  Anh luôn luôn hòa mình với mọi người.  Chúng con cầu nguyện chung với anh mỗi ngày. Anh không ngại đưa chúng con đi xem lại những nơi Đức Mẹ đã hiện ra cách đây hai mươi mấy năm và thuật lại cho chúng con nghe những gì đã xảy ra như thế nào… Anh rất cặn kẽ, rất thân tình, cởi mở.  
 
 
    IVAN (đội mũ đỏ) đưa nhóm hành hương đi xem lại những 
    nơi ĐMẹ hiện ra và thuật lại cho họ nghe những gì đã xảy ra như thế nào… 
 
    Nhưng đi với các thị nhân khác thì không được như vậy.  Thí dụ với Vicka, cô không cho bất cứ người nào dự những buổi Đức Mẹ hiện ra với cô. Mặc dù Vicka cũng rất dễ thương, rất thân tình, ưu ái. Hai năm trước con ở nhà thường dân thì chỉ biết đi lễ, lên đồi, trèo núi, ngoài ra không có một chia sẻ nào khác hay một chương trình cầu nguyện chung nào cả.  
 
    Ở nhà Ivan, ngoài những giờ cầu nguyện, Ivan còn lo cho chúng con những bữa ăn sáng, ăn trưa, anh tự mình muốn làm người phục dịch theo gương Thày Chí Thánh của mình. Ngay buổi chiều Thứ Ba khi tới đó vì lo lắng cho chúng con, anh đã gọi điện thoại tới hỏi chúng con có bình yên không. Và khi xe bus đậu ngay trước cổng nhà anh, đã thấy hai vợ chồng anh đứng đón chúng con. Vui mừng biết bao khi gặp lại vợ chồng anh. Ngày ra về, anh ân cần sách hành lý ra xe cho chúng con  Lên xe bus ôm từng người từ biệt, cám ơn. Bánh xe lăn bánh anh vẫn còn đứng giơ tay vẫy chào… Đúng ra người cám ơn, người mang ân tình phải là chúng con. Anh đã chia sẻ những hồng ân cho chúng con, đem ân sủng của Chúa tới cho mọi người, anh đâu cần hạ mình như vậy. Nhưng vì sống với Mẹ,  ảnh hưởng Mẹ sâu sắc thật đáng phục. Thật sự chúng con đâu xứng đáng được hưởng những hồng ân đó vì thân phận hèn mọn của mình.  
 
    Ngày nào Ivan cũng có chương trình cho nhóm. Buổi sáng đi lễ tiếng Anh lúc 10 giờ. Sau đó là những mục khác nối tiếp…. Chiều chiều, 6 giờ tụ tập tại nguyện đường để lần hạt cầu nguyện với anh trước giờ hiện ra vì 6:40 là giờ hiển linh.  Thường thì lần xong một chuỗi rồi đọc thêm 7 Kinh Kính Lạy Cha; 7 Kinh Kính Mừng; 7 Kinh Sáng Danh như Mẹ dạy.  Có khi chưa đọc xong thì đã thấy anh lên quì  – anh thường ngồi tuốt phía dưới, chỉ khi nào tới giờ Mẹ hiện ra anh mới lên ghế quì mà thôi. Con hỏi: “Làm sao Ivan biết giờ nào Mẹ tới mà lên?” Ivan trả lời:  “Tôi sống với Mẹ đã 26 năm rồi nên cảm nghiệm được được lúc nào Mẹ sẽ tới.  Trái tim tôi biết được giây phút đó.”  
 
    Sau khi Mẹ đi rồi, Ivan đọc kinh Magnificat nhưng rất buồn.  Sau đó anh chia sẻ sứ điệp cho nhóm. Và ai muốn hỏi gì thì hỏi.  Ivan dành rất nhiều thì giờ cho chúng con. Trong những buổi hiện ra đó cũng có nhiều linh mục tới dự. 
 
 
    Sau buổi hiện ra, ngay trong nhà nguyện nhỏ đó của anh, 
    anh chia xẻ sứ điệp của Mẹ, tâm tình của anh cho chúng con nghe. 
 
    Ngày nào con cũng quì gần sát cái ghế của Ivan trong lúc Mẹ hiện ra với anh. Con muốn gần Mẹ hơn, dù biết rằng trong căn phòng nhỏ đó thì xa hay gần cũng vậy thôi, đâu cũng là dưới áo của Mẹ, nhưng con vẫn muốn quì sát bên Mẹ. Có người con nào không muốn ở sát bên Mẹ mình chứ? Gần để cảm nhận được tình Mẹ chở che. Gần để thấy lòng mình ấm áp.  Gần để được yêu thương săn sóc.  Gần để nói với Mẹ rằng:  “Mẹ ơi con yêu Mẹ.”  Đó là tâm tình của những người con thích được chiều chuộng của bàn tay Mẹ hiền.  Cho dù tuổi tác nào đi nữa nhưng đối với Mẹ con vẫn chỉ là một đứa con bé bỏng. Như Mẹ từng nói:  “Hỡi các con nhỏ.” trong nhiều sứ điệp. Con cũng không ngoại lệ, con  muốn mãi mãi làm một người con bé bỏng của Mẹ để cảm nhận được tình Mẹ dành cho mình. Chẳng phải khi yêu luôn luôn muốn gần người mình yêu hay sao?


    Khi Mẹ hiện ra với Ivan, tuy mắt phàm con không thấy được nhưng con cảm nhận được, trong người con như có một giòng điện rất mạnh. Đúng như lời Ivan nói những lúc đó: 5 phút giống như 15 phút vậy. Con cũng thấy vậy. Lúc đó, con thấy mình hạnh phúc thật, diễm phúc nhiều dù rằng không thấy Mẹ.  Những giây phút này là ngoài sự mơ ước của con.  
 
    Thực tế khi dự Thánh Lễ còn hạnh phúc cao vời, diễm tuyệt hơn nhiều vì chính Thiên Chúa Chí Thánh đã tới với con trong chiếc bánh nhỏ hèn. Con được diễm phúc ăn Thịt và uống Máu Người. Con được hòa nhập với Người, cả Mẹ nữa. Những lúc đó đáng lý phải là những giây phút tuyệt vời hơn hết nhưng có nhiều khi con lại rất ơ thờ thiếu sự sốt mến.. 
 
    Những giây phút trong giờ hiển linh này sẽ mãi mãi hằn sâu trong đời con vì biết bao người thèm khát mà không được. Con nhớ những năm về trước khi tới dự buổi hiển linh của Mẹ với Mirjana trong căn lều của Cộng Đoàn Tiệc Ly, thiên hạ chen lấn xô đẩy để được gần cô. Chính cha Slavko cũng nói vậy. Nhưng tuần lễ sống trong nhà Ivan con chẳng cần chen lấn ai mà vẫn được hưởng đặc ân một cách an nhàn thoải mái. Thực ra thì cũng chỉ vì ai ai cũng muốn gần Mẹ. 
 
    Một người bạn đồng hành hương sau này kể cho con nghe : “Có Đức Hồng Y của Anh Quốc vận thường phục cũng có mặt và dự buổi hiện ra. Sau đó, tôi đi bên cạnh một vị trong nhóm các ngài và hỏi: “Thưa cha, ai là Hồng Y ?”, thì ngài trả lời: “Tôi đây. Anh đã đến đây bao lần rồi?” Tôi nói ba lần và cho ngài biết cuộc đời tôi đã thay đổi như thế nào. Ngài quay nhìn tôi và hỏi: “Anh nhớ cầu nguyện cho tôi nhé!” Tôi đáp vâng. Tôi cảm thấy xúc động vì sự khiêm nhường của Ngài, của một vị chức sắc cao cấp bậc nhất của Anh Quốc. Vậy, mỗi sáng sau đó, tôi đều gửi gắm ngài cho Trái Tim vô nhiễm nguyên tội Mẹ Maria. Câu chuyện xảy ra này đã cho tôi một niềm hi vọng vì thấy có những con người khiêm tốn và thiêng liêng như thế trong hàng giáo phẩm. Tôi cũng có thấy một vị giám mục của miền Iowa dâng Thánh Lễ trên bàn thờ mỗi ngày. Cả ngài nữa cũng đến dự buổi hiện ra. Chính tôi đích thân chỉ chỗ cho ngài đi. Tôi hi vọng rằng rồi đây sẽ có nhiều Hồng y và Giám mục chấp nhận sự kiện Đức Mẹ hiện ra ở Mễ Du.” 
 
    Như cha biết, biết bao người đã tới Mễdu nhưng không phải ai cũng được cái hồng phúc như chúng con. Một tuần sống trong nhà Ivan, chúng con được cầu nguyện với anh, được dự những buổi hiện ra với anh, đó là điều vô cùng hạnh phúc. Ai cũng một cảm nghĩ như vậy. Như con nói, con ở nhà Vicka nhưng không được dự buổi nào cả dù rất mong muốn. Nhưng Ivan thì mở rộng vòng tay cho khách hành hương của anh. Anh chia sẻ tất cả những gì anh biết và anh có, thành thử chuyến đi này sẽ là chuyến đi nhớ đời của con đấy cha biết tại sao rồi. 
 
    Trong lịch sử Giáo Hội, Đức Mẹ hiện ra với 3 trẻ ở Fatima, với Bernadette ở Lộ Đức nhưng mấy ai tới gần được những người thấy Đức Mẹ này.  Họ bị biệt lập, bị giam giữ hay đi tu kín ở một nơi đâu đó chẳng ai gặp được. Nhưng tạ ơn Chúa ngày nay chúng con sống với họ như bạn thân.  Gần họ cũng giống như gần các thánh rồi còn gì vì họ phải có một đặc điểm nào đó mới được như vậy chứ. Chúa và Mẹ cứ nói: “Phúc cho ai không thấy mà tin.” Nhưng thực tế là con người ai củng muốn thấy muốn gặp. Câu này chỉ để tự an ủi mà thôi, vì phải có diễm phúc lớn lao mới được thấy, được gặp… như một ông cha nào đó đã giảng trên bục ở Mễdu. 
 
    …………………. 
 
    Con, 
    Thuận Hà. 
 

 
    Washington, ngày…… 
 
    Cha quí mến, 
 
    ………. 
 
    Một hôm sau lễ ra, con và Su sau gặp một thày chủng sinh người VN đang theo học bên Rôma dòng Phan Sinh, hình như thày đang học Triết thì phải. Đất lạ quê người mà gặp người đồng hương thì mừng lắm.  Peter cũng không ngoại lệ, thày gặp chúng con tay bắt mặt mừng như quen thân, mặc dù tiếng Việt không rành nhưng cũng ráng nói nửa Việt nửa Mỹ.  Peter đã qua đây 3 lần rồi và cũng muốn vô dự buổi hiện ra, nhưng khi con hỏi Ivan thì anh không chịu:  “Nếu cho một người vô thì nhiều người khác cũng sẽ theo vô như vậy, nơi này sẽ loạn lên mất…” (Ivan chỉ ưu tiên cho các linh mục). 
 
    Khi Đức Mẹ hiện ra với anh, nhiều khi con chăm chú cầu nguyện, nhưng cũng có khi con bị lo ra, con ngó lên quan sát khuôn mặt của anh lúc đó:  Ivan đang chăm chú cầu nguyện bất chợt ngẩng lên cười rất tươi, khuôn mặt đang đăm chiêu chợt bừng sáng.  Nụ cười thật rạng rỡ, thật hạnh phúc.  Anh mỉm cười trong suốt lúc Mẹ hiện ra và gật đầu liên hồi.  Đôi môi mấp máy.  Thời gian có thể là 5  hoặc 10 phút.  Anh nói: “Khi Mẹ đến, Mẹ rất vui.  Mẹ giơ tay chúc lành cho mọi người.  Mẹ nhìn từng người.”  (nghe nói Mẹ nhìn từng người, con cảm thấy vô cùng ấm áp, mặc dù biết Mẹ luôn sống gần bên và theo dõi từng ánh mắt) Anh dâng những ý chỉ của mọi người lên Mẹ.  Mẹ cầu nguyện với anh.  Mẹ nói chuyện riêng về cuộc đời anh.  Mẹ thường quan tâm đến hòa bình thế giới, nhắc nhiều đến các linh mục, đến những người bịnh tật ốm đau.  Sau đó, Mẹ làm phép các ảnh tượng.  (Mẹ nói, tuy Mẹ làm phép ảnh tượng nhưng cũng phải để cho các linh mục làm phép nữa vì các linh mục làm phép là chính Chúa Giêsu làm phép).  Sau đó Mẹ nói:  “Các con đi bình an” và ra đi.  Những lúc đó con cầu nguyện rất nhiều cho những người thân thương của mình, con dâng tất cả cho Mẹ, nhờ Mẹ cầu bầu che chở cho từng người. 
 
    Nhìn gương mặt buồn của anh lúc Mẹ đi khỏi làm trái tim con cũng phải chùng xuống, hồn con cũng buồn theo. Không buồn sao được khi gặp Mẹ Thiên Đàng chỉ trong giây phút ngắn ngủi rồi Mẹ lại đi. Chia tay nào mà không mủi lòng, không đau xót, không nhớ nhung, không sầu muộn, không héo hắt ? Nhất là người đó lại là người Mẹ yêu dấu của mình.  Nếu là con, chắc con chết được, chắc con không thể làm gì khác, chắc con ngồi đó khóc, ngồi đó đau, chắc con không trở về cuộc sống thế gian. 
 
    Nhưng Ivan nói, anh sống như vậy đã 26 năm rồi, ngày nào cũng mong đến giây phút gặp gỡ đó.  Ngày nào anh cũng chuẩn bị.  Ngày nào anh cũng nuôi hy vọng. Ngày nào anh cũng ôm ấp mộng ước giây phút thần tiên này. Phải, cuộc sống là hy vọng, là mộng ước.  Nếu không có những hy vọng, những mộng ước thì cuộc sống sẽ khô khan tẻ lạnh, chán chường sẽ phủ ngập con tim. Con người còn sống là còn hy vọng, còn mộng ước để cuộc sống bớt đi buồn tẻ.  Vì có hy vọng, có mộng ước mới có sức mạnh để bước đi, mới thấy vui trong cuộc sống.  Con người ai cũng có mộng ước của mình. Mộng ước của người Công Giáo là gì, nếu không phải là được gặp gỡ Chúa, là hạnh phúc bất tận đời sau, là những hứa hẹn vô biên trên thiên đàng.  Nhưng vì là con người hèn yếu nên con người vẫn nuôi những mộng ước phù du để thấy đời đáng sống, cho dù chút mộng ước đó mong manh như sương khói, như bèo bọt tan mau, như giọt sương long lanh trong nắng sớm trên đài hoa đi nữa. 
 
    Sứ điệp nào Mẹ cũng nhắn nhủ cầu nguyện cho hòa bình.  Có hai điểm Mẹ nhấn mạnh là Thánh Lễ và chầu Thánh Thể vì Chúa Giêsu thật sự hiện diện ở đó. 
    Ivan dành ngày cuối để gặp gỡ từng người chúng con, coi ai có nhu cầu gì cần thiết để xin với Mẹ, anh ghi vào giấy và ngày hôm sau anh đệ trình lên Mẹ.  Trong cái giỏ xin ơn trước tượng của Mẹ, chúng con cũng đã viết để vào đó bao nhiêu ý nguyện của từng người .  
 
    Ivan nói cuốn sách Đức Mẹ kể lại cho Vicka về cuộc đời Đức Mẹ đã xong, bây giờ chỉ chờ ngày Mẹ cho phép ra đời mà thôi. Ivan cũng biết phần nào về cuốn sách này. Hai người Thụ khải "locutionists" (Jelena và Marijana là hai người luôn được nghe tiếng nói trong lòng) từ hai năm nay Đức Mẹ không còn nói chuyện với họ nữa. Vicka hiện không tiếp khách hành hương vì một tai nạn do một người hành hương vô ý xô đẩy, thành thử kỳ này con cũng chẳng gặp được. Cách đây mấy năm, Vicka bị ung thư nhưng bây giờ đã lành. Có một lần vì đau đớn quá Vicka xin cho được khỏi, và trong 5 ngày sau đó Mẹ không tới với cô. Trong 5 ngày đó không gặp Mẹ cô còn đau đớn hơn khi bịnh tật nên cô xin được gặp lại Mẹ, dù phải chịu bệnh tật đau đớn mấy đi nữa. 
 
    Con đi Mễdu mấy lần nhưng đây là lần đầu được thấy thị nhân Marija, người được Đức Mẹ trao ban sứ điệp hàng tháng cho thế giới. Như vậy là trong 6 thị nhân chỉ còn Ivanka là người con chưa được gặp. Nhưng Ivanka trong bao năm nay chỉ nói chuyện với khách hành hương tất cả có 8 lần. Hình như cô không thích xuất hiện giữa công chúng. Con cũng dự buổi nói chuyện của cha Jozo. Và buổi nói chuyện của cha Kurtovic.  Buổi nói chuyện với cha Jozo, cha Kurtovic, và Marija rất đông.  Đa số là những người mới đi lần đầu tiên. Kỳ này con không được gặp Mirjana, Vicka, Jacob, nhưng có Ivan như thế cũng quá đủ cho con. 
 
    Con hỏi về các điều bí mật thì Ivan nói sẽ được tiết lộ khi thời điểm đến.  Nhóm con hỏi cũng nhiều điều nhưng con chẳng nhớ hết được. Có một điều này là từ trước tới nay con nghe các thị nhân tả cảnh Thiên Đàng như thế nào, những người trên Thiên Đàng rất hạnh phúc làm sao….  Họ cầu nguyện, ca tụng Chúa v.v…  Ivan cũng diễn tả về thiên đàng rất đẹp, rất hạnh phúc, không ai có đủ ngôn từ để diễn tả được. Nhưng không thấy ai nói tới các trẻ em trên Thiên Đàng. Chỉ có Ivan nói thấy rất nhiều Thiên Thần nhưng không thấy trẻ em nào cả. Phải chăng tất cả các trẻ em trên Thiên Đàng đều trong hình dạng Thiên Thần ?  
 
    Con nói: thiên hạ bảo rằng tất cả những sứ điệp của Mẹ đều giống nhau. Ivan hỏi : Giống nhau ở điểm nào? Đối với tôi thì 26 năm nay không có cái nào giống cái nào. Trường hợp có những cái giống nhau cũng không có gì lạ vì Mẹ kêu gọi nhưng mấy người đã đáp trả. Cũng giống như một bà mẹ có đứa con hư, bà không muốn thấy con mình sa đà trụy lạc, bà kiên trì dùng lời lẽ để thuyết phục đứa con, để lôi nó về đường ngay nẻo chính, bắt buộc bà phải lặp đi lặp lại những lời với người con ấy cho tới khi nó thức tỉnh. 
    Đức Mẹ hiện ra ròng rã 26 năm nay.  Mẹ kêu gọi, van xin. Mẹ lập một trường dạy cầu nguyện hầu biến đổi thế giới này, nhưng thế giới vẫn tối đen. Sứ điệp tháng rồi Mẹ nói Thiên Chúa mong mỏi toàn thế giới hoán cải nhưng chuyện đó như xa vời quá. Có người mẹ nào thấy con cái sống trong lầm than đau khổ mà không thương xót. Đức Mẹ cũng không ngoại lệ, tình của Mẹ còn gấp triệu người mẹ trần gian. 
 
    Có một trường hợp khá lý thú, đó là chặng đàng Thánh Giá thứ 4, Mẹ gặp Chúa Giêsu vác thánh giá, cũng là nơi Mẹ hiện ra với Ivan, vì bạn của Ivan bị tai nạn xe hơi, lúc đó anh đang ngắm đàng thánh giá nhưng rất buồn thì ở chặng này Đức Mẹ đã hiện ra để an ủi anh.  Sau đó bạn của anh đã được chữa lành. 
 
    Ivan kể lại: ngày áp lễ Lòng Thương Xót Chúa, Ivan lúc đó đang ở bên New Hampshire thì Laureen, vợ anh, gọi cho anh nói Đức Giáo Hoàng đã qua đời. Chiều đó, khi Đức Mẹ hiện ra với anh. Ivan cầu nguyện cho ngài thình lình anh thấy ngài hiện ra đứng bên cạnh Đức Mẹ. Ngài nghiêng đầu qua Đức Mẹ và Đức Mẹ nghiêng đầu qua bên ngài. Đức Mẹ nói với Ivan: “Đây là con yêu dấu của Mẹ, ngài đang ở với Mẹ.” Ivan nói ngài rất trẻ, rất đẹp trong phẩm phục giáo hoàng mầu trắng. 
 
    Cha Slavko chết ngày 24 tháng 11 sau khi vừa xong chặng đường thánh giá. Ngày 25 Đức Mẹ hiện ra với Ivan nói: “Ngài đã được tái sinh trong nước trời…” Đây là người duy nhất được Đức Mẹ tuyên bố như vậy vì từ xưa tới nay Mẹ chưa làm vậy cho một ai.  (Chuyện đó con cũng chẳng lấy gì làm lạ, vì khi còn sống ngài đã hết lòng vì Mẹ).  Chúa Giêsu đã chẳng nói:  Ai tuyên xưng Ta trước mặt thiên hạ, thì Ta sẽ tuyên xưng người đó trước mặt Cha Ta đó sao. Đức Mẹ làm vậy là để tưởng thưởng cho ngài mà thôi.  Hiện nay trên núi Thánh Giá họ để một tảng đá lớn để tưởng nhớ ngài. 
 
    Con hỏi: Đức Mẹ da ngăm đen hay trắng, Ivan nói trắng.  Con nói, Đức Mẹ hiện ra với các thị nhân bên Phi Châu, họ nói da Mẹ ngăm đen kia mà. Nhưng có lẽ Mẹ hiện ra ở đâu thì Mẹ theo sắc tộc đó. 
 
    Ivan cho biết: 5-6 năm sau này, trong những Thứ Sáu Tuần Thánh, Chúa Giêsu thường đến trong hình hài đầu đội mão gai.  Những mùa Noel, khi Đức Mẹ tới thường ẵm Chúa Hài Đồng tới và Đức Mẹ cho phép con của Ivan được sờ vào người Chúa bằng cách Ivan cầm tay chúng đặt vào người Chúa. 
 
    Đồi Hiển Linh có hai cây Thánh Giá mầu xanh. Sự tích của cây Thánh Giá này là vì hồi đó ông già của Ivan đã dùng mầu sơn đó để sơn lên, vì trong nhà không có mầu sơn nào khác.  Nơi đó có hai cây là vì chỗ cây thứ nhất diện tích quá nhỏ hẹp không đủ chỗ cho nhóm của anh nên người ta mới cất lên cây thứ hai. Cây sau này có mấy cái băng để ngồi thoải mái hơn. 
 
    Hiện tại Ivan vẫn được Đức Mẹ hiện ra mỗi ngày nhưng Thứ Hai và Thứ Sáu còn thêm một lần nữa, vì hai ngày này Ivan thường đem nhóm cầu nguyện lên đồi cầu nguyện.  Nhưng chỉ có ngày Thứ Sáu là dành cho công chúng. Hôm thứ Hai trước khi về, con cũng được dự buổi hiện ra cho công chúng này. Tối đó khoảng 9 giờ tối đã đông nghẹt (10 giờ mới bắt đầu). Cả một góc đồi ngồi kín như kiến cỏ. Con leo lên tìm một chỗ ngồi. Họ lần hai chuỗi, sau đó Đức Mẹ mới hiện ra. Con không hiểu sao tối đó mùi hoa rừng thơm ngát một vùng trời, sau đó là mùi hoa hồng.  
 
    Chuyện này làm con nhớ tới mùi trầm hương con đã được ngửi… trong một giáo xứ. Vì một hôm đi lễ nghe cha xứ nói:  “Đêm nay nhà chầu để Mình Thánh suốt đêm cho tới 8 giờ sáng mai.” Hôm sau khi thức giấc, con nhớ tới lời của ngài. Con khao khát được viếng Chúa, nhưng trời còn tối quá con ngại không dám đi.  Nhưng lòng thèm khát tới với Chúa con tự nhủ: “Tại sao phải sợ, tới với Chúa mà sợ gì.” Và con đã lái xe đi.  Khi tới đó, con không thấy chiếc xe nào cả chỉ mỗi một chiếc xe Van đậu ngoài bãi đệu xe. Vừa lúc con mở cửa xe bước ra thì ngửi thấy mùi trầm hương quyện nồng trong không khí. Từ chỗ đậu xe vô tới nhà chầu cũng khoảng mấy trăm mét. Quãng đường đó nồng mùi trầm. Con nghĩ chắc mùi hương này xông ra từ nhà tạm, chắc trong đó đang xông hương…nhưng khi mở cửa vô thì không thấy gì cả, chỉ có mỗi một người đàn ông đang qùi trước Mình Thánh, chẳng có trầm hương mà cũng chẳng có gì hết.   Con biết ngay là Chúa muốn đáp trả cho lòng khao khát viếng Chúa của con. Chỉ mỗi một hành động cỏn con đó cũng thấy Chúa quá gần gũi thân thương với mình. Chúa thật tuyệt vời ngay cả trong những chuyện nhỏ mọn của đời sống con người.  
 
    Về tấm hình Đức Mẹ giang tay như hình Thánh Giá, Ivan nói, đó là tấm hình lúc đầu Mẹ hiện ra lần đầu nói: “Hòa bình, hòa bình”. Người ta ráng vẽ cho giống nhưng chẳng thể giống được, chẳng có một họa sĩ tài ba nào có thể vẽ đúng chân dung của Mẹ. Mẹ đẹp lắm: Da trắng, mắt xanh, tóc đen, má hồng, cực kỳ diễm lệ.  Đã có lần các thị nhân hỏi Mẹ tại sao Me đẹp vậy thì Mẹ trả lời: “Tại Mẹ yêu thương, các con hãy yêu như Mẹ thì các con sẽ đẹp.” 
 
    Con hỏi, còn những tượng ảnh Đức Mẹ một tay để trước ngực, một tay như mời gọi thì sao? Anh nói:  Tùy thuộc cách diễn tả khi Mẹ nói chuyện.  Nhiều khi Mẹ để một tay trên ngực, một tay đưa ra. Còn khi Mẹ cầu nguyện cho chúng ta thì hai tay Mẹ đưa ra phía trước, chắc giống như khi các linh mục đặt tay cầu nguyện cho bịnh nhân vậy. 
 
    Khi Mẹ hiện ra với anh thì cùng lúc Mẹ cũng hiện ra với Vicka, Marija, nhưng sứ điệp ban cho mỗi người thì khác nhau.  Có người hỏi có khi nào Mẹ hiện ra Mẹ khóc không thì Ivan trả lời có.   
 
    Kỳ này nhóm của con có mấy người cũng thấy cảnh mặt trời quay trên đường đi lễ. Năm giờ sáng Chúa Nhật, chúng con lên núi Krizevac để đi Đàng Thánh Giá. Su chụp được một tấm hình trước bức phù điêu Chúa Giêsu cầu nguyện trong vườn Giêtsimani, lúc đó là 5 giờ 15. Măt trời còn ngủ, vậy mà khi mở ra coi, thấy có một góc mặt trời tỏa sáng trong tấm hình, Su chụp tiếp tấm thứ hai thì tối đen. Có lẽ Chúa muốn nói cho biết:  "Ta thực sự hiện hữu."  Và một người nữa chụp được tấm hình trên núi Thánh Giá thì có hình Đức Mẹ đứng bên cây thánh giá bằng xi măng đó, và trên thánh giá là gương mặt Chúa. 
 
    Năm nay cũng tổ chức kỳ Tĩnh Tâm quốc tế cho các linh mục như mấy năm trước. Một linh mục nói: “Thật không thể ngờ được, một giáo xứ nhỏ bé xa xôi thế này mà có sức thu hút 600 linh mục các nơi trên thế giới tới cấm phòng, cái đó là gì nếu không phải là quyền năng của Thiên Chúa.” 
 
    Theo nguồn tin thì cha Cantalamessa không được giảng phòng cho các linh mục trong tuần cấm phòng quốc tế là vì các giám mục ở Mosta đã không cho phép ngài đến giảng. Thay thế vào đó là cha Tomislav Ivacic.  Cha Cantalamessa rất thất vọng vì chuyện này. Ngài đã viết một lá thư gửi cho các linh mục tới cấm phòng phân trần chuyện của ngài.  Ngài cũng kể lại một câu chuyện đã xảy ra trong những ngày cấm phòng đó: Một linh mục nói tiếng Pháp tới Mễdu lần đầu tiên đã kể lại chuyện một hối nhân tới xưng tội với ngài.  Hối nhân này có một thoáng lúng túng khi giải thích với cha rằng lúc ở Pháp, không biết vì lý do gì ông lại muốn có một ước muốn mãnh liệt đi Mễdu. Ông chỉ biết vừa đủ Mễdu ở nơi đâu, ông không chắc chắn về lý do tại sao ông muốn đến đó. Không thể cưỡng lại ý muốn thôi thúc bên trong, ông ngồi vào xe và lái đi, lái không ngừng, không nghỉ ở một chặng nào. Vì vậy đi hơn một ngày đường ông tới Mễdu.  Tới đó, ông thấy tòa giải tội…  ông vẫn bị tiếng nói bên trong thôi thúc, dẫn dắt, ông bước vô toà cáo giải và cũng không biết tại sao mình bước vô đó.  Sau khi nghe kể vậy, vị linh mục nói: “Ừ thì con đã tới đây rồi. Tại sao lại không xưng tội đi chứ?” Hối nhân nhận lời. Ông ta đã bỏ không xưng tội từ lúc còn thơ ấu. Vị linh mục còn nói thêm rằng ông đã xưng thú rất lâu và rất tốt.   
 
    Chuyện lạ Mễdu thì không thiếu. Những người trở về với Chúa cũng nhiều. Hãy nhìn hoa trái của nó để thấy Mễ Du là dòng sông ân sủng mà Thiên Chúa đang dùng nơi này để kêu gọi con cái trở về với Ngài.  
 
    Kỷ niệm sẽ khó quên, sẽ ăn sâu vô tiềm thức và sẽ sống mãi như những vần thơ bất tận. Những vần thơ này đã làm con nhớ nhung, nhưng vui vì có nó. Xin cho con được sống mãi với những kỷ niệm đẹp khó quên trong vùng trời đầy thương nhớ này.  Con ước gì được sống lại những ngày vui đó: “Hồng ân Chúa bao la, tuôn đổ xuống chan hòa, tuy tay con nhỏ bé bao nhiêu cũng không vừa…”  Tạ ơn Chúa và Mẹ muôn muôn đời.    
 
    Thư đã dài, cám ơn cha đã dành thời giờ đọc thư con. Xin Chúa chúc lành cho cha bây giờ và mãi mãi. 
    Con, Thuận Hà 
  
    Cô Thuận Hà cùng với một người bạn và cô em dâu 
    chụp hình lưu niệm trước tượng Đức Mẹ trong Nhà Thờ 
    Thánh Giacôbê, Giáo xứ Mễ Du. 
   

            BÀI THƠ DÂNG MẸ :


            Vượt ngàn trùng con về đây thăm Mẹ 
            Lướt bóng mây con tràn đầy hy vọng 
            Nhớ nhung nhiều ngập tràn kín hồn mong 
            Khung trời xưa cho con bao mộng ước 
 
            Dù đường dài con không hề quản ngại 
            Chỉ mong sao được về bên Mẹ 
            Đồi ‘Hiển Linh’ nơi Mẹ thăm viếng 
            Đất Mễ Du tình Mẹ mãi chở che 
 
            Nương gió chiều hồn trôi theo mộng 
            Con về đây để thỏa nỗi nhớ nhung 
            Lá cây rừng vươn lên trong nắng ấm 
            Nắng lung linh ước mộng thật mông lung 
 
            Đêm xuống rồi con lên đồi chiêm niệm 
            Từng bước chân đạp trên đá gồ ghề 
            Tim reo vui nghe tiếng Mẹ gọi mời 
            Không gian rộng mở đón bước con về 
 
            Đồi ‘Hiển Linh’ đêm nay ‘sao’ nhiều quá 
            Ánh sao đêm lấp lánh trên trời cao 
            Mẹ nhìn xuống bầy con vây quanh Mẹ 
            Dâng lời cầu, hòa trong gió lao xao 
 
            Mẹ đứng đó như giơ tay mời gọi 
            Dáng dịu hiền bao dung tha thiết 
            Bao năm rồi Mẹ không hề mệt mỏi 
            Vẫn kiên trì chờ mong khôn xiết 
 
            Vùng đất thánh Mẹ lập trường cầu nguyện 
            Dạy bầy con phải hoán cải ăn năn 
            Mẹ dắt dìu từng đường đi nước bước 
            Bước theo Mẹ sẽ không gặp khó khăn 
 
            Con quì đây nghe lòng mình thổn thức 
            Lệ tuôn tràn vì Tình Mẹ chứa chan 
            Mẹ khổ đau vì con cái lạc loài 
            Xa bến bờ hạnh phúc hoài khô khan 
 
            Con quì đây nghe tim mình chao đảo 
            Xót xa nhiều vì Tình Mẹ khoan dung 
            Mẹ Mễdu, Mẹ tuyệt hảo vô song 
            Tâm tình Mẹ tha thiết khôn cùng 
 
            Đất Mễdu, là dòng suối ngọt ngào 
            Đã cải hóa bao tâm hồn tội lỗi 
            Đất Mễdu là dòng sông ân sủng 
            Giúp muôn người tránh xa bao lỗi tội 
 
            Mẹ hiền ơi!  Con nuôi bao mộng ước 
            Ước mong sao cho thế giới thiện toàn 
            Thiết tha nhiều cho lệ thắm thôi trào 
            Để Tim Mẹ được chiến thắng khải hoàn

           Medjugorje 7-2007 – Thuận Hà