Đức Mẹ

Tại thành Carcassone nước Pháp, thời thánh Đaminh còn sống, có một chàng thanh niên khô đạo, lại kiêu ngạo khinh chê kinh Mân côi mà Đức Mẹ đã truyền dạy thánh Đaminh khuyên dạy mọi người lần hạt.

Chúa đã để cho chàng thanh niên đó bị quỉ nhập, chàng bị vật vã đau đớn. Người nhà dẫn hắn đến xin thánh Đaminh trừ quỉ ra.

Thánh Đaminh dạy đưa hắn đến nhà thờ, và trước mặt đông người, ngài hỏi:

-Trên trời, không kể Thiên Chúa Ba Ngôi, còn có ai mày sợ hơn cả?

-Quỉ khóc tru trếu không chịu nói, nó xin chỉ nói nhỏ với một mình thánh nhân thôi.

Thánh nhân không chịu, Ngài sấp mình nài xin Đức Mẹ bắt quỉ nói ra công khai. Quỉ miễn cưỡng nói:

-Chúng tôi là những kẻ dối trá, đừng tin chúng tôi, hãy hỏi các thiên thần chỉ bảo cho.

Thánh nhân lại sấp mình xuống nữa nài xin Đức Mẹ. Đức Mẹ hiện đến cầm roi đáng quỉ, bắt nó phải xưng thật ra cho mọi người nghe, nó liền hằn học thú nhận:

- "Hỡi mọi người hãy nghe đây: Bà Maria là Mẹ Đức Chúa Trời, Bà có quyền phép bảo vệ kẻ nào kính mến Bà khỏi sa hỏa ngục. Ai tôn sùng Bà thật lòng thì thoát khỏi tay chúng tao. Mỗi lời Bà ấy xin cùng Chúa thì hiệu quả hơn mọi lời cầu của các thánh. Ai sắp mất linh hồn sa hỏa ngục mà kêu Tên Bà Maria thế nào cũng được cứu giúp. Nếu không có Bà Maria, thì chúng tao đã phá hủy đạo Chúa từ lâu rồi. Bà ấy ban cho kẻ siêng năng lần hạt Mân côi được khỏi mọi sự dữ, được ăn năn thống hối mọi tội lỗi, và được về thiên đàng".

(Tháng Đức Bà,Hiện Tại xb, tr. 33) (Những Ơn lạ Mẹ ban tập I, số 50 trang 53)

Kim Hà,
mẹ maria.org


VỀ TÊN CỰC TRỌNG ÐỨC MẸ

Trên trời dưới đất, đừng kể tên Chúa Giêsu, thì chẳng có tên nào trọng, đáng kính và linh ứng cho bằng tên Ðức Mẹ.  Thánh Giêrônimô nói rằng: "Tên Maria chẳng phải cha mẹ hay người thế gian đặt cho Người, nhưng chính Thiên Chúa soi lòng ông thánh Gioakim và bà thánh Anna đặt tên ấy cho Mẹ Maria".

MeMaria_011. Maria có nghĩa là Bà Chúa, là Nữ vương. Kỳ thực nghĩa ấy xứng hợp với Ðức Mẹ, vì Mẹ là Nữ vương trên trời, các Thiên Thần và các thánh.

Mẹ là Nữ vương trên trời vì ngày Mẹ lên trời, Chúa đã phong cho Người làm Nữ vương mọi loài.

Mẹ là Nữ vương dưới đất, vì Chúa Giêsu là Vua mọi nước thế gian, Ðức Mẹ là Mẹ Chúa Giêsu thì cũng là Nữ vương các nước thế gian.  Vả lại trên thế gian, mọi người đều nhận Ðức Mẹ làm Nữ vương, và cậy nhờ phó thác trong tay Mẹ.

2. Maria là biển đắng: nghĩa ấy cũng xứng hợp Ðức Mẹ, vì Mẹ là Mẹ sầu bi, Mẹ đã chịu mọi khổ cực để chung phần cứu chuộc nhân loại.  Xưa Adong và Evà đồng tình phạm tội làm hư cả loài người, thì Chúa Giêsu và Ðức Mẹ đã cùng nhau cộng tác trong việc cứu chuộc nhân loại.

3. Maria là sao Bắc Ðẩu: Sao Bắc Ðẩu dẫn lối cho kẻ vượt biển về bến.  Ðức Mẹ dẫn đưa chúng ta qua biển thế gian về đến thiên đàng.

Ngoài biển, nhờ sao dẫn lối người ta không phải sa chìm phiêu bạt.  Ngoài biển thế gian, nhờ Mẹ phù giúp, ta được bình an về tới bến.

4. Maria, một tên rất linh ứng, Thánh Phaolô gọi tên Chúa Giêsu là tên cực mầu nhiệm, quyền phép vô cùng. Tên Ðức Mẹ cũng vậy.  Nghe tên Maria, các thánh trên trời đều vui mừng, ma quỉ đều khiếp sợ Người, thế gian được cậy trông.

Tên Maria là võ khí hiệu lực, là thuẫn vững chắc, bênh chữa ta khỏi thù địch hãm hại hồn xác.  Biết bao kẻ ngoài biển hằng bị phong ba vùi dập, biết bao kẻ hầu bị sa tay thù địch, đã thoát khỏi vì đã tin tưởng kêu tên Maria.

Biết bao kẻ hầu xiêu lòng trước những cơn cám dỗ mãnh liệt, đã được thành tâm xám hối, vì đã tin tưởng kêu tên Maria.  Trên giường bệnh, trong cơn hấp hối, người ta được mạnh sức cậy trông Chúa, khỏi bị ma quỷ khuấy khuất, vì đã tin tưởng kêu tên Maria.

Lạy Mẹ rất thánh Maria! Tên Mẹ quyền phép linh ứng dường nào! Tên Mẹ có quyền mở cửa thiên đàng hay đóng cửa hỏa ngục lại, tên Mẹ có quyền buộc trói ma quỷ và ban mọi ơn lành cho người thế.  Chúng con trách mình vì xưa nay chẳng năng kêu tên cực trọng Mẹ, chúng con quyết cố gắng năng tin tưởng kêu tên Mẹ.  Chúng con đã thoát bao cơn nguy hiểm, chúng con đã chống trả được bao chước cám dỗ, chúng con đã tránh được nhiều tội và được nhiều ơn lành xác hồn tất cả vì Mẹ.  Chúng con dốc lòng từ nay năng kêu tên Mẹ lúc khỏe mạnh, nhất là khi hấp hối trên giường bệnh.

THÁNH TÍCH:

Bên Ý có một cô gái dọc đường giữa một nơi xa vắng, bắt gặp một tên cướp.  Tên cướp ấy có tiếng là hung hãn và đã đoạt của cùng giết nhiều người.

Giữa lúc bơ vơ không ai cứu chữa, cô sợ hãi khiếp kinh.  Giáp mặt cô, tên cướp bảo rằng: "Cô hãy nghe ta, bằng không ta sẽ giết".

Trong cơn nguy khốn, cô chợt nhớ đến Ðức Me, liền kêu tên cực trọng Maria, cô lạy tên cướp và xin vì Ðức Mẹ mà tha cho mình.

Tên cướp nghe nói đến Maria thì dừng lại, nghĩ một lúc rồi bảo cô ta: "Ðược, vì Ðức Mẹ mà ta tha chết cho cô, nhưng xin cô nhớ cầu cùng Ðức Mẹ cho ta với".

Ta xem tên cực trọng Ðức Mẹ linh ứng dường nào, tên cướp định hãm hại cô gái, nhưng vừa nghe tên cực thánh Ðức Mẹ liền đổi lòng, chẳng những tha cho cô ta, mà lại đưa cô ta qua quãng đường cheo leo ấy nữa.


ÐỨC MẸ LÀM GƯƠNG SỰ NĂNG RƯỚC LỄ

1. Sau khi Chúa về trời, Ðức Mẹ còn sống ở thế gian 14 năm nữa.  Bấy nhiêu năm, Người những ước mong về trời cùng Chúa Giêsu, giám mục Bossuê nói rằng: Bấy nhiêu năm xa cách Chúa Giêsu, Ðức Mẹ sống được là nhờ ở phép lạ.  Ðể khỏi cô đơn, Ðức Mẹ nhớ đến nhiệm tích Thánh Thể: Người rước  Chúa Giêsu vào lòng mỗi ngày, Người đã làm gương cho giáo dân thời bấy giờ năng rước lễ.  Mỗi khi rước lễ, Ðức Mẹ tưởng tượng như xưa mình đã cưu mang Chúa Giêsu trong lòng.

Các thánh dạy rằng: Mình thánh Chúa Giêsu ngự trong lòng Ðức Mẹ không tiêu tan đi cho đến ngày mai khi rước lễ.  Vì thế lòng Ðức Mẹ như đền thánh cho Chúa ngự liên mãi.

Ðức Mẹ dọn mình rước lễ sốt sắng như xưa Người dọn mình đón Ngôi Hai xuống trong lòng vậy.

MeMaria_03Ta hãy tưởng tượng, trước bàn thờ thánh Gioan dâng lễ, Ðức Mẹ quì gối, đôi tay chắp trước ngực, mắt đăm đăm nhìn ngắm Mình Thánh Chúa.  Người như quên mọi sự, chỉ ước ao rước lấy Chúa Giêsu mà thôi.  Sau khi rước lễ, Người cám ơn lâu giờ, hát ca vịnh ngợi khen Chúa với tâm hồn sốt sắng lạ thường.

2. Chính lúc rước lễ, ta được hợp nhất với Chúa Giêsu.  Ôi phúc trọng dường nào loài người được hợp nhất cùng Thiên Chúa! Giáo hội quả quyết rằng: "Ôi thật là lạ lùng! Con người hèn hạ mà được chịu lấy mình Thánh Chúa làm lương thực nuôi linh hồn". Chính Chúa Giêsu bắt buộc ta phải chịu lấy Người khi Người phán: "Nếu ai chẳng ăn thịt Ta, thì chẳng được sống đời đời".

Xưa nay, Giáo hội khuyên ta năng rước lễ, rước lễ hằng ngày.  Giáo dân thời trước dâng lễ ngày nào thì rước lễ ngày ấy.  Ta phải năng rước lễ, vì mình Thánh Chúa là sức mạnh giúp ta giao chiến cùng tội ác, giúp ta giữ mình thanh sạch. Những ai muốn làm con Ðức Mẹ, hãy bắt chước năng chịu Mình Thánh Chúa.  Có hai điều kiện cho được rước lễ nên:

1. Phải sạch tội trọng.  Tội trọng làm cho ta mất ơn nghĩa cùng Chúa đáng phạt đời đời.  Người nào biết mình mắc tội trọng mà còn rước lễ thì cả lòng làm hư phép Mình Thánh như Giuđa xưa.

2. Phải có ý lành.  Ta rước lễ để vâng lời Chúa truyền dạy, để được hợp nhất với  Chúa, để thêmsức mạnh trong linh hồn, để thêm lòng mến Chúa.  Sự năng rước lễ lại giúp ta chừa tội nhẹ vàdiệt trừ những thói hư nết xấu.

Tuy tội nhẹ không ngăn trở việc rước lễ, nhưng trước khi rước lễ, ta phải giục lòng ghét những tội ấy, và thêm lòng tin cậy kính mến Chúa Giêsu trong phép Thánh Thể.

Lạy Mẹ Maria Mẹ đã làm gương sự năng rước lễ, rước lễ sốt sắng cho chúng con bắt chước.  Xin Mẹ giúp chúng con biết dọn mình xứng đáng, giữ linh hồn chúng con trong sạch, để làm đền thờ cho Chúa ngự hằng ngày và liên mãi.

THÁNH TÍCH:

Năm 867, vua Lôtariô mê một phụ nữ kia và lấy cô ta làm vợ lẽ.  Ðức Giáo Hoàng Nicolaô can gián, nhưng vua chẳng nghe, nên vua bị phạt vạ mất phép thông công. Vua Lotariô quá mê say, không sao bỏ được.  Năm sau Ðức Giáo Hoàng Adrianô lên thế vị.  Vua Lotariô liền sang Ý mừng vị tân Giáo Hoàng, nói dối mình đã từ vợ lẽ và xin người giải vạ. Các quan triều đồng tình làm chứng gian.  Ðức Giáo Hoàng tin và giải vạ cho vua.  Sáng hôm sau Người dâng lễ cầu nguyện cho vua.

Trước khi cho chịu lễ, vị Giáo Hoàng cầm Mình Thánh bảo vua trước mặt các Hồng Y và các quan rằng: "Nếu vua đã thực lòng bỏ vợ lẽ, đã thực lòng hối cải, thì vua hãy lên chịu Mình Thánh Chúa.   Nếu vua không thực lòng thì đừng chịu Mình Thánh kẻo bị phạt".  Ðức Giáo Hoàng lại bảo các quan rằng: "Nếu các quan chẳng có đồng tình giấu lỗi cho vua, thì Mình Thánh các quan chịu sẽ ban cho các quan sự sống đời đời". Nghe lời ấy vua quan khiếp sợ.  Nhưng vua và ít nhiều quan cứ lên rước lễ.  Ðoạn Ðức Giáo Hoàng mời vua và các quan ở lại dự yến.  Hôm sau mới trở về.  Về đến thành Lucia, vua và nhiều quan mắc bệnh lạ lùng, chẳng ai luận được bệnh gì: ruột gan thì nóng như lửa, da thì tróc lột cả, tóc thì rụng hết.  Nhiều quan chết trước mặt vua.  Vua cố gắng về đến thành Plaxenxia thì bất tỉnh và qua đời ở đó.

Mọi người đều tin đó là phép lạ Chúa phạt những người cả lòng làm hư phép Mình Thánh.  Vậy ta hãy xin Ðức Mẹ hộ giúp đừng bao giờ ta phạm tội trọng ấy.