Chinh Phục Tự Do Nội Tại

Chinh Phục Tự Do Nội Tại

Tác giả Anselm Grün


Phần II:

8) Công chính

Chúng ta có thể nghĩ “sống theo công chính” như triết gia Épictète nói là không làm điều xấu, không gây thiệt hại, không đi ngược với thứ trật bên trong. Như thế ở đây chúng ta lại thấy ý tưởng này cũng được khoa tâm lý chuyển bản vị khẳng định. Đối với Bugental, đây là sống hòa hợp với bản chất tự nhiên của loài người và với thực tế. Đưa chúng ta đến tự do nội tại đối với tất cả những gì người khác quan tâm và tất cả những gì người khác dựa lên để cho là tốt hay xấu. Ai sống trái với bản chất của chính họ thì họ thành nạn nhân của họ. Theo ông “Tất cả mọi cố gắng sẽ vô ích nếu chúng ta không chấp nhận bản chất tự nhiên của chúng ta và không nhận thấy chúng ta là tác giả chứ không phải là nạn nhân của số phận mình.” Rất nhiều người muốn cải thiện hoàn cảnh của mình bằng cách ngày càng tậu thêm nhiều của cải, tìm những đồ sang trọng hơn, có địa vị quyền lực hơn. Nhưng cho đến lúc nào họ hành động đi ngược với bản chất tự nhiên thì “tất yếu họ hành động đi ngược với bản chất của họ”, họ làm tổn thương họ. Cái hung hăng mà người đời nay ra sức làm để có một chỗ đứng trong xã hội thường kết thúc không tốt. Được xã hội biết đến sẽ được gì nếu sống không để ý đến bản chất tự nhiên của mình? Ở đây, khoa tâm lý chuyển bản vị khẳng định lời Chúa Giêsu: “Vì được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống, thì người ta nào có lợi gì?”. Bản dịch của Vulgate dịch là: “Nếu gây thiệt hại cho tâm hồn mình.” Người nào không để ý bản chất tự nhiên của mình mà tìm cứu rỗi cho mình qua những chuyện bên ngoài thì rồi sẽ tự làm hại mình, làm tổn thương mình.

Nhưng không phải chỉ tích trử của cải một mình mà thôi, rất nhiều người chi tiêu cả đời cốt chỉ để người khác chú ý đến mình. Họ làm tất cả những gì, mà theo ý họ, người khác mong chờ ở họ. Họ hy sinh cho người khác để được người khác nói một lời cám ơn. Họ nghĩ rằng làm như vậy là tốt. Thực ra, họ làm khổ họ khi chạy theo những chuyện không đúng với phẩm cách của họ. Các tín hữu kitô đầu tiên hiểu vinh quang quan trọng như thế nào trong môi trường sống của họ. Họ lật mặt nạ bề ngoài giả tạo này bởi vì họ thấy có một thực tế khác đúng hơn. Như thế, khuyến khích sống chừng mực, công chính và sùng kính không phải là sống nghiêm nhặt từ bỏ hết để sống tu trì nhưng là sống đơn giản. Đúng hơn là nó phù với kinh nghiệm sống của chính họ, sống đúng bản sắc, có phẩm cách thiêng liêng, cuộc sống này giúp họ không sống buông trôi theo lối sống sa đọa cũ.

Ngày nay rất nhiều người xem lời Thánh Kinh là trở ngại trong cuộc sống; thực tế không phải như vậy, ngược lại nó đảm bảo cho cuộc sống, giúp chúng ta học để sống một cách công chính, thẳng thắn, thuận theo bản chất tự nhiên và con người thật của chúng ta. Trong công việc tháp tùng thiêng liêng, lúc nào tôi cũng cảm thấy đau trong lòng khi tôi thấy các nam nữ tu sĩ suốt cuộc đời cố gắng làm tròn bổn phận tôn giáo mà không bao giờ đặt một quan hệ với sự thật trong lòng họ. Dù sống cuộc đời tu tập hướng về Chúa, họ cũng không thoát được ảo tưởng phải có bộ dáng đẹp đẽ trước mặt Chúa! Đường tu tập gắn liền với bổn phận mục vụ, đối với họ đó vẫn là một phương cách để được người khác từ cấp trên đến bạn đồng tu nể vì, kính trọng. Tiến trình thiêng liêng theo kiểu này không dẫn đến chân trời rộng mở, dẫn đến tự do mà chỉ dẫn đến ảo tưởng và cay đắng. Có những người, đến 60 tuổi bỗng nhận thấy họ đi lầm đường, chính họ lừa họ. Họ không sống “một cách công chính và thẳng thắn” mà chỉ sống làm vui lòng người khác và đáp ứng các mong chờ của người khác, chỉ làm theo lệnh người khác mà không thực hiện chính mệnh lệnh của mình. Vì thế họ cảm thấy bị tổn thương sâu xa.

--- o0o ---