Sống Thánh Giữa Đời

SỐNG THÁNH GIỮA ĐỜI

(Introduction À La Vie Dévote)

Nguyên tác của Thánh PHANXICÔ SALÊDIÔ, Giám Mục Tiến Sĩ Hội Thánh 
Bản dịch của Lm.Ph.HOÀNG MINH TUẤN, Dòng Chúa Cứu Thế

[BBT] Nhóm Khơi Nguồn xin chân thành cám ơn cha Hoàng Minh Tuấn cho phép đăng bài Sống Thánh Giữa đời này. Xin Chúa chúc lành và tuôn đổ muôn hồng ân xuống cho cha và trong sứ vụ của cha.

Trân trọng kính dâng Đức Trinh Nữ Maria Hồng Phúc. Mẹ đã khấng hiện ra tại Medjugorje để dẫn dắt chúng con trên con đường thánh thiện


PHẦN 3

Gồm các lời chỉ dẫn giúp thực hành nhân đức.

 CHƯƠNG 18
ÁI TÌNH LÃNG MẠN 

Khi tình bè bạn ấy xảy ra giữa hai người khác phái, không có ý đưa đến hôn nhân, tình bạn ấy gọi là ái tình lãng mạn. Vì chỉ là một thứ tình bạn nửa chừng hay đúng hơn một thứ tình bạn mơ hồ, mang tính cách tạm bợ và khiếm khuyết, nên không thể đội tên là tình bằng hữu hay tình yêu.

Nhưng trong đó đôi trái tim nam nữ lại gắn bó, ràng buộc nhau trong những tình cảm hão huyền và điên dại, đưa nhau sống những phút liên lạc bỡn cợt và vui thú đớn hèn mà tôi nói trên kia. Và tuy ái tình ngớ ngẩn ấy thường xô đẩy vào hố bùn lầy nhục dục và dâm dật xấu xa, dù đó không phải là ý định đầu tiên của họ, nếu không thì đã chẳng còn là ái tình lãng mạn, song là dâm ô trắng trợn rồi. Nhiều khi, hàng năm qua đi mà không xảy ra điều gì nghịch đức thanh khiết trực tiếp nơi thân xác họ, song họ để trái tim say sưa trong những câu thề nguyền, ước vọng, những lời than thở nỉ non, ve vãn, hoặc những trò lăng nhăng hão huyền khác với nhiều chủ đích khác nhau.

Có người chỉ vì muốn thỏa mãn nhu cầu tình cảm của mình, khi chiều theo xu hướng yêu đương tự nhiên của con tim. Để chọn lựa mối tình, họ chỉ biết nghe theo sở thích và bản năng, nên khi gặp một người họ thích, thì không xét tư cách hay hạnh kiểm, họ nhào vào mối tình lãng mạn để mắc màng lưới khốn nạn mà sau họ khó mà gỡ ra nổi. Có kẻ lại chơi với tình ái chỉ cốt để khoe khoang kiêu hãnh : Chiếm đoạt trái tim người khác là một vinh dự lớn lắm. Với ý định kiêu kỳ như thế, họ sẽ mò mẫn quyến rũ những nơi thanh lịch, cao quý khó khăn và danh tiếng. Kẻ khác lại bị lôi cuốn vừa bởi khuynh hướng yêu đương tự nhiên vừa bởi khoe khoang. Lòng họ thèm muốn chuyện yêu đương nhưng cũng không muốn bỏ mất phần kiêu hãnh.

Các thứ tình tứ đó đều xấu, dại dột và hão huyền. Xấu, nhất là khi chúng kết thúc trong tội nhục dục, và vì nó cướp tình yêu, tức là cướp trái tim khỏi Thiên Chúa, khỏi chồng hoặc vợ là người có quyền được hưởng tình yêu ấy. Dại dột, vì chúng không có nền tảng, không có lý do. Hão huyền, vì không đem lại mối lợi nào danh dự hay thỏa thích. Trái lại, chúng làm phí thì giờ, phương hại đến danh dự, không đem lại thú vui nào ngoài cái xôn xao lo cầu cạnh và hy vọng mà không biết cái mình hy vọng, cái mình cầu cạnh là gì.

Đối với những kẻ đớn hèn ấy, không biết tại sao họ vẫn tưởng có cái gì đáng ao ước lắm trong những tang chứng biểu lộ tình bè bạn, họ cũng không biết nói đó là cái gì. Do đó, ước muốn của họ càng ngày càng thêm thúc bách lòng họ ngổn ngang trăm mối nghi ngờ, ghen tuông, xao xuyến. Về vấn đề này, thánh Grê-gô-riô Na-diăng viết những câu bất hủ để răn dạy những phụ nữ nhẹ dạ. Đây là một đoạn ngắn ngài nói riêng cho phụ nữ, song cũng có ích cho đàn ông : “Sắc đẹp của con là để cho mình chồng con. Nếu lại có ý để cho người khác, như căng lưới đánh bẫy một đàn chim, thì sẽ ra sao ? Người biết thưởng thức sắc đẹp chắc sẽ được con ưa thích. Con sẽ liếc mắt để đáp cái liếc của họ, nhìn họ đáp lại cái nhìn của họ. Sau đó, bỗng dưng một đôi nụ cười và buông vài lời yêu đương lúc đầu. Nhưng chẳng bao lâu quen tính rồi người ta sẽ đi đến những cử chỉ mơn trớn tỏ tường. Nhưng hỡi miệng lưỡi tôi, thôi đừng nói điều sẽ sảy ra sau đó nữa ! Song cho tôi nói điều chân thật này : Không có gì mà hạng nam nữ trẻ tuổi nói và làm với nhau trong những lần vui đùa ấy mà không đưa đến nguy hiểm. Tất cả trò chơi của ái tình lãng mạn đó nương vào nhau, lôi cuốn nhau, như miếng sắt bị nam châm hút sẽ lôi cuốn theo nó các miếng sắt khác”.

Quả  thật vị Giám mục lừng danh ấy nói chí lý lắm ! Con định làm gì ? Ban bố tình yêu ? Không đâu : Không ai cố ý cho tình yêu mà không muốn được yêu lại. Kẻ ấy bị mắc vào tròng rồi. Thứ cỏ Approxis thoạt khi thấy nhọn lửa là nó liền bốc cháy : trái tim ta cũng vậy. Chợt thấy linh hồn nào cháy tình yêu ta, trái tim ta cũng liền bén tình yêu lại. Có người sẽ nói : tôi muốn bắt tình, song không muốn đi xa. Ôi, bạn nhầm to ! lửa tình ấy mạnh mẽ và xâm lăng hơn là bạn tưởng. Bạn tưởng chỉ có một đốm lửa, bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy trong khoảnh khắc nó bùng lan cả trái tim, đốt tan ra tro mọi quyết định, ra mây khói tất cả thanh danh bạn. Đấng khôn ngoan kêu lên : “Ai còn thương đến kẻ dụ rắn lúc nó bị rắn cắn ?” (Sách Huấn Ca : 12,13). Như Ngài, tôi sẽ kêu lên : Hỡi kẻ dại dột ! các ngươi tưởng mê hoặc được tình yêu rồi có thể điều khiển nó theo ý thích ? Chơi với nó, nó sẽ cắn các ngươi chết. Các ngươi muốn biết người đời sẽ nói sao không ? Họ sẽ cười ngươi, vì đã muốn mê hoặc tình yêu, và đã quá ngây thơ cả tin khi rước rắn vào nhà, nó đã làm bạn mất cả linh hồn lẫn danh giá. “

Lạy Chúa ! sao có thể mù quáng đến nỗi dám liều phần quí nhất của tâm hồn ta trước những bảo đảm mong manh như thế ? Phải, hỡi Philôtê, Thiên Chúa chỉ chuộng con người là vì tâm hồn, chuộng hồn vì ý chí, và chuộng ý chí vì tình yêu. Than ôi, chúng ta chưa cho tới độ phải yêu : tôi có ý nói còn xa lắm, ta mới yêu Chúa cho đủ. Ấy thế, đã khốn nạn như vậy mà ta còn phí phạm tình yêu trong những chuyện điên dại, vô ích và phù phiếm như thể chúng ta có quá nhiều ! Ôi vị Thiên Chúa cao cả kia, Đấng muốn dành cho mình Ngài tình yêu của hồn chúng ta để đáp lại ơn tạo thành, gìn giữ và cứu chuộc, Ngài sẽ đòi ta trả lẽ gắt gao về các trò chơi tình ái điên cuồng kia. Nếu Ngài sẽ xét xử nghiêm nhặt về các lời nói vô ích, Ngài sẽ xét xử sao về các tình ái vô lối, mất thời giờ, dại dột và tai hại ?

Cây bồ đào rất hại cho vườn nho và đồng lúa nơi trồng nó vì nó to lớn, nó sẽ hút hết mầu đất, làm các cây khác hết đất sống. Cành lá của nó rậm rạp làm thành bóng rợp lớn, và tai hại sau cùng là nó lôi cuốn các người qua đường, ai cũng muốn hái đôi quả, vì thế dẫm nát mọi cây cỏ chung quanh. Tình ái lãng mạn cũng phá hại hồn như thế : nó sẽ xâm chiếm hồn, cuốn hút mạnh mẽ các tâm tình của linh hồn đến nỗi hồn tê liệt không làm việc lành nào nữa. Cành lá của nó, nghĩa là những cuộc trò chuyện đùa bỡn, tán tỉnh thường xảy ra làm hư phí mọi thời giờ rảnh rang. Sau hết, chúng lại lôi kéo đến biết bao cám dỗ, chia trí, nghi ngờ và mọi xôn xao khác, thành thử trái tim như bị dẫm nát và hư hỏng. Tựu chung, các tình tứ lãng mạn ấy tận diệt tình yêu thiêng liêng còn phá tan lòng kính sợ Thiên Chúa, làm nao núng tinh thần, suy giảm thanh danh, tắt một lời : đó là trò đùa của nơi ăn chơi song là ôn dịch của tâm hồn.

--- o0o ---