100 Bài Giáo Lý Kinh Thánh

100 Bài Giáo Lý Kinh Thánh

(GIỜ ĐỀN TẠ CỦA GIA ĐÌNH )

Lm. Ph. Hoàng Minh Tuấn biên soạn 
(Lưu hành nội bộ) 1999

  
[BBT] Nhóm Khơi Nguồn xin chân thành cám ơn cha Hoàng Minh Tuấn cho phép đăng bài này. Xin Chúa chúc lành và tuôn đổ muôn hồng ân xuống cho cha và trong sứ vụ của cha.


Bài 70_3

KHÔNG NGHE LỜI CHÚA LÀ ĐIỀU NGUY HIỂM

Trích sách 1 Các Vua, ch.22

Vua A-kháp rủ vua Yô-sa-phát đi đánh thành Ra-mốt-Ga-lát. Vua này đáp :

-           Chúng ta là một, tôi và ngài, dân tôi và dân ngài. Nhưng hãy thỉnh vấn ý kiến Thiên Chúa trước đã !

Vua A-kháp mới triệu tập vô số những tiên tri giả và hỏi họ có nên đi đánh thành kia không. Họ là những kẻ chuyên nịnh bợ, thấy vua đã có ý thích đánh thành kia, nên họ nói :

-           Xin Đức Vua cứ đi ! Tròi sẽ nộp thành đó trong tay Ngài.

Vua Yô-sa-phát thấy họ là những kẻ không tin được, mới hỏi :

-           Không còn tiên tri nào thật là của Thiên Chúa sao, để ta nhờ ông mà thỉnh ý Chúa ?

Vua A-kháp đáp :

-           Có một người, nhưng tôi ghét hắn, vì hắn không bao giờ tuyên sấm gì may cho tôi, mà chỉ nói toàn điều khó nghe. Tên hắn là Mi-ca-da-hu.

Đành phải cho hoạn quan đi mời vị tiên tri thật đến. Là người của Thiên Chúa, Chúa dạy sao, ông nói vậy, không thêm bớt, dù đó là những điều cay đắng, khó nghe. Tiên tri nói rằng :

-           Tôi đã thấy Thiên Chúa ngự trên ngai và hai bên tả hữu có hàng vạn thiên thần chầu hầu. Yavê phán : “Ai sẽ dụ được A-kháp cho nó đi đánh thành Ramốt và ngã gục ở đó ?”. Có một thần tâu : “Tôi sẽ dụ được nó !”. Yavê hỏi : “Làm cách nào ?”. Thần ấy đáp : “Tôi sẽ nhập vào các tiên tri giả (các thày bói, đồng cốt) và làm thần khí dối gạt nơi miệng chúng”. Yavê phán : “Hãy đi và làm như thế !”. Vậy này đây, thần khí dối gạt đã nhập vào miệng các tiên tri giả của vua đây, tức là Yavê đã để Vua phải mắc họa !

Nghe nói lời chân thật, Vua lại không chịu tin, còn tức giận truyền tống giam Mi-ca-da-hu. Rồi hai vua thống lĩnh binh mã tiến đánh thành Ra-mốt, mặc kệ lời Thiên Chúa...

Xảy ra là, dù vua A-kháp đã trá hình, có một binh sĩ dương cung bắn vung vít, chẳng may hú họa trúng ngay vua A-kháp, vào giữa các khớp nối liền áo giáp. Binh lính vực ông lên xe trận, chạy ra ngoài vòng chiến. Rủi hôm ấy, chiến trận quá ác liệt, chẳng ai còn rảnh tay lo cho vết thương của Vua, nên đến chiều thì ông chết, máu nơi vết thương chảy loang ra cả trong xe.

Chiều tối, người ta đam xác Vua đi tống táng, rồi đem xe gội nước rửa ở bể nước xứ Samari, và đàn chó đến liếm máu ông như Thiên Chúa đã báo trước.

*          Đó là Lời Chúa ! - Tạ ơn Chúa !

Suy niệm Lời Chúa

Có nhiều người công giáo không khác vua A-kháp mấy tí. Ông ta là một vị Vua vô đạo, hằng phạm tội lỗi nghịch mắt Thiên Chúa, nên ông sợ nghe sự thật, thích nghe những tiên tri giả, tức là những thày bói, lên đồng, chiêm tinh, thuật số,... Những người này luôn luôn nói dựa dẫm, cốt sao vừa lòng thân chủ, để được bổng lộc, khen thưởng, hoặc để kiếm tiền... Như A-kháp, người ta không thích nghe sự thật phũ phàng, có khi rất ngược ý mình. Chẳng đúng thế sao ? Biết bao người công giáo, cách riêng cánh các cô các bà, khi có chuyện gì lo lắng, bị đe dọa, hay sắp xảy ra trong gia đình..., liền bỏ tiền đi đến thày bói, thày số... để nghe họ ru tai mình bằng những lời an ủi, chỉ dạy mình làm điều nọ điều kia thì sẽ được như ý mong muốn... Tâm hồn đang đau khổ, bối rối... của họ lúc ấy mong tức khắc có ai nói lời trấn an là được, dù lời ấy có giả dối, hay mình biết là không đúng cũng kệ !

Đang khi đó, họ chẳng hề chạy đến cùng Chúa hay cùng Đức Mẹ... Hoặc có chạy đến, thì cũng làm qua loa, không mấy tin tưởng. Hãy nghe vua A-kháp nói : “Có một người là tiên tri thật, có thể nhờ ông ta mà thỉnh ý Thiên Chúa, song tôi ghét hắn, vì hắn chẳng bao giờ báo cho tôi điều gì may mắn, chỉ toàn nói điều khó nghe”. Ông vua ấy ghét nghe sự thật, vì ông vốn là kẻ vô đạo đức, hằng làm sự tội nghịch ý Chúa. Như thế, cái lòng tà vạy, xấu xa của ông chẳng còn thích nghe sự thật nữa, chỉ còn thích nghe phỉnh gạt. Mà chính cái đó đã đưa vua đến chết thảm. Đúng thật là từ chối nghe lời của Thiên Chúa, tức là người ta ký bản án tử hình cho chính mình.

Nhưng có người sẽ nói ngược lại : Nào có thấy ai đi xem bói, đi chuộc bùa ngải phải chết bao giờ đâu ! Chuyện vua A-kháp trong bài Kinh Thánh chỉ là để hù người ta thôi. Xin đáp : Thánh Phaolô nói : Sách Kinh Thánh, Chúa sai viết ra để dạy dỗ, cải thiện và đào tạo người ta trong đàng công chính (1Tm 3.16t). Vậy bài Kinh Thánh trên kia cũng là để dạy ta. Dạy điều gì ? Đừng nhãng bỏ Lời Chúa mà đi nghe lời nhảm nhí, kẻo chết. Đành rằng ngày nay Chúa không phạt chết tỏ tường như xưa, nhưng nếu Chúa đã muốn dùng chuyện chết ấy mà dạy, thì phải có thực, tuy vấn đề ấy sẽ là chết cách nào ? Ngày xưa, Chúa phạt chết tỏ tường phần xác, để có chuyện cụ thể mà kể ra, chứ nếu chết thiêng liêng thì có ai thấy gì đâu mà kể chuyện được. Nhưng để dạy chúng ta tránh sự lỗi phạm như vậy, để khỏi chết phần thiêng liêng, chết phần linh hồn. Có ai trên kia đưa ra vấn nạn không thấy chết là đúng, vì sao thấy cái chết của linh hồn được. Nhưng không thấy, không phải là không xảy ra. Trước mặt Chúa, có sự chết. Trước những ai có đức tin, cũng coi là chết. Chờ đến ngày buông xuôi hai tay, thở hơi cuối cùng, lúc đó sẽ biết. Chỉ sợ không còn kịp hối lỗi.

- Có ai đó lại hỏi : Làm sao bỏ Lời Chúa, mà Chúa lại phạt dữ tợn như vậy, sao gọi là Chúa nhân từ được ?

Đáp : Chúa nhân từ, vì thương xót, nên đã có lời dạy bảo ta để ta tránh. Lòng nhân từ là ở chỗ đó. Nay đã bảo ta tránh, mà ta cứ lao đầu vào chỗ chết, thì tại ta, chứ đâu phải tại Chúa. Một người đã nhất định tự tử, cứu họ lần này, họ lại tìm cách khác. Cho nên không ai có thể cứu được người đã cứ nhất định muốn chết.

- Thế tại sao, lãng bỏ Lời Chúa, đi nghe lời xằng bậy lại đến nỗi chết, tuy đó là do lỗi mình ?

Đáp : Các bạn có nghe Thánh Phêrô, được Đức Giêsu hỏi : “Cả các anh nữa, không muốn bỏ Thày mà đi sao ?”, liền đáp : “Lạy Thày, chúng con sẽ bỏ Thày mà đi theo ai ? Thày có những lời đem đến sự sống đời đời” (Ga 6.67-68). Ở chỗ khác, Đức Giêsu nói : “Quả thật, ta long trọng tuyên bố cho các con : kẻ nghe lời Thày và tin vào Đấng đã sai Thày, thì có sự sống đời đời, và khỏi bị phán xét, vì đã được băng qua sự chết mà vào sự sống” (Ga 5.24). Và nhiều câu nói tương tự, nhất là câu này : “Ai rẫy bỏ lời Ta... sẽ có người xét xử nó : ấy chính là Lời Ta, sẽ xét xử nó trong ngày sau hết” (Ga 12.48). Vậy thì đã rõ : Chúa dạy ta những lời đem ta tới sự sống đời đời, và ai nghe lời ấy cùng tin theo, thì băng qua sự chết mà vào sự sống và được sự sống đời đời..., được sống lại ngày sau hết (Ga 6.40). Còn không nghe thì lời ấy trở thành quan tòa phán xét ta. Như vậy, Chúa dạy ta điều này, điều nọ, tránh điều dữ, điều hại, mà làm điều tốt. Sách Tin Mừng đầy dẫy các lời dạy đó, các bạn đã đọc và học chưa ? Nhiều lắm, ta chỉ lấy một ví dụ : Chớ tích trữ kho tàng dưới đất, sẽ dễ bị ăn cắp, hay bị mối mọt..., song hãy tích trữ kho tàng trên trời. Có biết bao người đem hết sinh lực, thời giờ, nhiều khi bán rẻ cả lương tâm, bán luôn cả thể xác để có tiền ăn xài, may sắm, để dành... Bị một tai nạn, chết..., thế là trắng tay. Cuộc sống họ đã không có giây phút nào tích trữ kho tàng trên trời, bằng cách tu thân, tích đức, ca ngợi thờ phượng Chúa, phục vụ tha nhân cả... Nói tóm, họ không có kho tàng thiêng liêng, két của họ rỗng tuếch. Ra trước tòa Chúa, làm một kẻ tôi tớ vô dụng, vô tích sự, thì không thể vào hưởng mặt Chúa được. Lời Chúa sẽ phán xét và tách ta đi rẽ sang lối khác thôi, vào sống với những kẻ trầm luân như họ.

Ấy là chưa kể, bài này còn dạy ta tránh nghe xằng bậy, tiên tri giả, thày bói..., vì vua A-kháp đã nghe lời họ phỉnh phờ, xu nịnh, mà làm theo nên bị chết thảm. Nghe thày bói, chiêu hồn, gọi hồn, đồng bóng, thày bùa, thày ngải... cũng làm chúng ta chết phần thiêng liêng như vậy.

Tích truyện

Có bà kia tin các thày bói, thày số lắm. Lúc đầu, họ nói rất trúng : nào nói mua số đề, số mấy, con gì... trúng phong phóc... Nghe theo thày bảo phải đập tường này, xê dịch cái bếp ra chỗ khác, thì sẽ làm ăn nên..., quả có xảy ra thế, nên càng tin. Thế là từ đó, bà thấy đi dự lễ, đi nhà thờ chán quá, chẳng đem lại lợi lộc, tiền của, các cha giảng Lời Chúa chỉ nói những chuyện thiên đàng, hỏa ngục, Chúa Mẹ thấy chẳng ăn nhằm gì với đời sống cụ thể vật chất ; thế là bà bỏ không còn đến nhà thờ, đi dự lễ, xưng tội, chịu các Bí Tích nữa... Trong gia đình, tiền của dư dật, nên đến giờ đọc kinh hay đi dự lễ là mắc tổ chức ăn uống, bạn bè, đi chơi, đi nhà hàng, đi ciné... Bà ta lúc đầu còn áy náy vì bỏ thói quen lâu đời cũng ngại, sau riết rồi quen và buông xuôi, mặc tình ai muốn làm gì thì làm... Tiền bạc có dư, hễ đau một chút là có tiền xoè ra trả tiền thuốc, tiền bác sĩ..., đâu cần cầu nguyện với Chúa nữa như hồi nhà bà còn nghèo. Cứ đà đó, con cái hư hỏng, chơi bời, trai gái, vợ nọ con kia... Bà ta mỗi lúc lại chạy đến thày bói, đồng cô cốt cậu để nghe thánh phán..., nhưng về nhà thật là một cảnh hỗn loạn, địa ngục... Ông chồng lén lút lấy vợ bé, phòng nhì, phòng ba... ; con trai đầu của bà thì rượu chè, thằng con thứ thì bỏ học, đi chơi, lập băng đi cướp xe, giật giây chuyền... ; đứa con gái út cặp bồ mang bầu, đang khóc lóc đòi tự tử...

Gia đình bà, nay là một cái hỏa ngục ! Chính bà đã đem sự chết đến cho gia đình bà !