Tài Liệu Khác

LINH MỤC VÀ SATAN

Hãy cầu nguyện cho các Linh Mục

“Anh em hãy sống tiết độ và tỉnh thức, vì ma quỉ, thù địch của anh em, như sư tử gầm thét, rảo quanh tìm mồi cắn xé.  Anh em hãy đứng vững trong đức tin mà chống cự, vì biết rằng toàn thể anh em trên trần gian đều trải qua cùng một thống khổ như thế.”  (1Pet 5, 8-9) 

Satan rất thù ghét các linh mục bởi vì họ đem các linh hồn về cho Chúa.  Họ cử hành Thánh Lễ mỗi ngày, mang bí tích hòa giải tới cho giáo dân để được hòa giải với Thiên Chúa.  Nếu các linh mục không còn thì giáo dân cũng sẽ không còn. 

Ma quỉ giống như sư tử rảo quanh tìm mồi, kiếm những linh hồn chạy theo chúng. 

Chúng ta có bổn phận phải cầu nguyện cho các linh mục và đền tội thay cho họ. 

Linh mục tận hiến một đời cho Chúa.  Họ từ bỏ kết hôn để có giờ tận hiến hoàn toàn cho Chúa.  Mỗi linh mục đều có thể có vợ có con giống như tôi và các bạn nhưng họ đã từ bỏ tất cả để dùng thời giờ cho Chúa, cho Giáo Hội, vì vậy mà ma quỉ thù ghét các ngài. 

Các linh mục phải chiến đấu với Satan để đứng vững trong đức tin, như vậy tôi và các bạn có nhiệm vụ là cầu nguyện cho họ vì họ đã tận hiến cuộc đời họ cho chúng ta. 

LM/ Jos. Schrijuers, viết:  “Chúa Giêsu nói, ‘Hãy quì xuống trước bánh nhỏ mà một linh mục nghèo nàn đã nhân danh Ta đọc trên đó mấy lời; hãy tôn thờ bánh đó, vì chính Ta ngự ở đấy với cả nhân tính và thần tính của Ta.  Thế là những trí năng kiêu hãnh nhất cũng phải quì xuống thờ lạy. 

Chúa Giêsu lại nói:  Hãy phục xuống dưới chân vị linh mục yếu đuối hay chết như các ngươi, rồi ông sẽ dùng quyền năng Ta mà tha mọi tội lỗi cho các ngươi, đóng cửa hỏa ngục lại và mở cửa thiên đàng cho các ngươi.  Vậy là mọi bậc vĩ nhân quán thế thông minh của mọi thế kỷ cũng phải quì gối xuống mà xưng thú tội lỗi mình. 

Chúa Giêsu là trung tâm mọi tình bác ái trên thế giới. 

Khi lập phép Thánh Thể, Người đã phó trao chính mình Người với tinh thần nhân ái từ thiện của Người.  Người đã để lại cho ta linh hồn bác ái của Người, trái tim yêu đương của Người, từ đó từng chảy dào dạt hết mọi ân huệ xuống cho loài người trong trót cuộc ký thế của Người. 

Linh hồn bác ái ấy đã hiện thân trong cả hằng nghìn Kitô hữu nam nữ hiến thân mình để an ủi những người khốn khổ, những người bệnh tật. 

Ai đếm được những bệnh viện, dưỡng đường, bệnh xá đủ loại, nơi tất cả những tật nguyền của loài người được những bàn tay khiết trinh săn sóc chữa trị?  Những hoàng tử và công chúa của vua muôn vua ấy đã hiến dâng cuộc đời họ, hy sinh tuổi thanh xuân của họ, tương lai của họ, tài sản và sức khỏe của họ để xoa dịu và săn sóc những người xa lạ, những người không ai biết đến, có khi cả những kẻ bội bạc. 

Ai đã dạy họ bài học bỏ mình đó nếu không phải là Chúa Giêsu, Đấng đã từng cảm thương số phận những người tàn tật, què cụt, từng chữa khỏi hết mọi bệnh tật và từng đem bàn tay chí thánh chạm đến những người phong cùi khốn khó?  Vẫn luôn luôn là Chúa. 

Những năm đầu của thế kỷ hai mươi, chính quyền một nước ngoại giáo nọ, kinh hoàng vì nạn phong hủi tàn phá, đã ra lệnh tập trung tất cả những ai vô phúc bị tật cùi ghê tởm đó vào một nơi chỉ định.

Tức thì con cái đem nộp cha mẹ mình rồi chồng kéo vợ mình đến.  Hàng nghìn người mắc bịnh phong cùi bị xua từ khắp nơi đến chỗ đã chỉ.  Ở đây, người ta đào một cái hố khổng lồ.  Những bịnh nhân xấu số đó bị xô đẩy lẫn lộn xuống hố, rồi bị phủ một lớp vôi bội lên trên. 

Không một giọt nước mắt, không một hối tiếc, không một tình cảm thương nào đáp lại những tiếng rên xiết, những tiếng gào thét tuyệt vọng, những lời van nài thương xót của công dân, con cái cha mẹ họ. 

Trong lúc ấy, trong cùng một quốc gia đó, cách chỗ ấy không xa, nhiều tu sĩ nam nữ công giáo đã bỏ quê hương mình, thân thuộc mình, gia đình mình, đến bỏ tiền ra xây nhiều bệnh viện, xả thân cứu giúp những người phong hủi, chữa trị những vết thương hôi thối của họ, nuôi nấng họ, an ủi họ, với một xác tín không sai lầm rằng: một ngày kia, phần thưởng mình nhận được là nơi chính bản thân họ cũng sẽ nhiễm lây cái bịnh ghê gớm đó. 

Chí anh hùng bình thản đó vẫn còn tiếp diễn trong thời chúng ta, ở bất cứ nơi nào có người phong hủi. 

Ai đó đã hun đúc cho những tâm hồn đó một chí quả cảm can trường như vậy?  Đó là Chúa Giêsu, Đấng ngự trong ngôi nhà đơn nghèo  của họ, Đấng mà hằng ngày họ đến rước lãnh khi hiệp lễ. 

Điều người dạy cho những linh hồn quảng đại ấy, thì đồng thời Người vẫn soi sáng cho cả hằng nghìn người khác trên khắp thế giới, nhằm đem lại cho hết mọi rủi ro, hết mọi cùng cực. 

Chính Người đã khơi lên những Phaolinô Nôlê, những Las Casas, những Phêrô Claver, những Đamiên, những Donder, và tất cả những anh hùng hiến trọn cuộc đời để săn sóc những thổ dân khổ cực, những nô lệ bị bỏ rơi.  

Chính Người lúc này đây đang tăng bội những xả thân tận tụy và làm nẩy lên từ đất những thừa sai sang phương Đông, Trung Hoa, Nhật Bản, Công Gô và tất cả những nước có người còn đau khổ, có những linh hồn cần phải cứu. 

Ôi Chúa Giêsu Thánh Thể, chính Chúa lôi cuốn tất cả những linh hồn yêu mến, chính Chúa làm say mê những linh hồn thanh sạch, chính Chúa thúc đẩy những linh hồn quảng đại, chính Chúa nâng đỡ những linh hồn sa ngã, chính Chúa an ủi những linh hồn sám hối. 

Ôi Chúa Giêsu Thánh Thể, Chúa là nguồn suối trào đổ trên thế giới hết mọi ân sủng, ban hết mọi ơn tha thứ cho xã hội tội lỗi.  Chúa là mặt trời giãi ra những tia sáng chọc thủng thuyết vô đạo tối tăm hiện đại.  Chúa là bàn thờ dâng lên Cha hằng hữu những lời kêu gọi tình thương không lúc nào ngừng. 

Ôi Chúa Giêsu Thánh Thể, hiến tế trên bàn thờ, Chúa làm cho mọi sự trong Chúa nên hòa bình, Chúa hòa giải thế giới với Cha Chí Thánh, Chúa cho mọi thụ tạo đang rên xiết ở đời này và đợi chờ ngày giải thoát được có tiếng nói, Chúa tạo ý nghĩa cho hết mọi của lễ các dân tộc thuộc bất cứ niềm tin nào từ xa xưa hiến dâng, Chúa là Chiên Thánh được sát tế từ khởi nguyên vũ trụ (Kh 13,8). 

Ôi Chúa Giêsu, Giêsu Chí Thánh, con yêu mến Chúa.  Con không ngừng lặp lại với Chúa tác động mến yêu của con.  Xin hãy thấu nhập mọi tài năng của con, làm mọi giác quan của con say mê, chiếm đoạt trí năng, chinh phục trái tim con đến muôn đời. 

Quỳnh Hương