Tài Liệu Khác

THÁNH MAGARET TÔ CÁCH LAN

(TRUYỆN CÁC THÁNH)

Ngày kính nhớ là ngày 16 tháng 11

Công Chúa Magaret nhìn theo bờ biển với những gợn sóng nhấp nhô từ từ mờ dần phía xa, nàng thở dài nói:  “Từ biệt Anh Quốc, có lẽ ta sẽ chẳng bao giờ còn thấy mi nữa.” 
 
Magaret, một thiếu nữ trẻ đẹp tuổi 20, đã sống và lớn lên ở Anh Quốc, nàng yêu tha thiết đất nước này trong thời gian 10 năm cư ngụ ở đó.  Ông nội của nàng, Edmund, là một vì vua ở một hòn đảo nhỏ, nhưng bị người Đan Mạch xâm lấn và cướp mất ngôi vị của cha nàng.  Edgar, em trai nàng muốn lấy lại ngôi báu nhưng lại bị dân Nóc Măng xâm chiếm.  Nàng đành đáp tầu qua Âu Châu với mẹ, với người em gái và em trai của nàng, vì Hoàng Đế Hung Gia Lợi là người bà con của nàng bằng lòng  tiếp nhận mẹ con nàng vô lãnh thổ của ông. 
 
“Magaret, hãy xuống đây!”  Mẹ nàng gọi với giọng lo lắng.  “Cơn bão đang đi tới đó! ” 
 
Nàng đáp: “Dạ, thưa mẹ.” rồi trèo xuống dưới cuối mạn tầu.  Trong khi đám thủy thủ trên sàn tầu la lối, chiếc tầu nhỏ bắt đầu chòng trành dữ dội giữa sóng biển chập chùng.   Magaret ép mình vô một góc tầu.  Nàng nhìn Edgar mỉm cười và cậu em toét miệng lại với chị.  Cậu em nảy chưa bao giờ được đặt chân trên tầu bao giờ nên cậu rất vui được mạo hiểm chuyến đi này. 
 
Chiếc tầu nhỏ đã lướt trên mặt biển trong nhiều giờ với cơn giận dữ của bão táp.  Khi sóng gió bắt đầu yên lặng trở lại thì con tầu bị lạc hướng.  Cuối cùng họ bị đẩy vô vùng đất liền mạn tây bắc.  “Đó là bờ biển của người Tô Cách Lan.”  Vị thuyền trưởng tuyên bố. 
 
“Hoàng đế Malcom”, Magaret thì thầm với mẹ.  “Ông ta bị lưu đày ở Anh Quốc trước khi chiếm Tô Cách Lan và phục hưng ngôi vị của tiên đế.” 
 
Mẹ nàng đáp:  “Trong trường hợp đó con phải sửa soạn để gặp những loại người hoang dã và hay gây chiến đấy.  Những người Tô Cách Lan này không phải như những loại người văn minh như con đã từng sống trước đây đâu.” 
 
Nhưng mẹ con nàng đã ngạc nhiên không ít khi hoàng đế Malcolm tiếp rước họ một cách chí tình.  Ông rất lịch sự và rộng rãi,  mời mẹ con nàng ở lại trong lâu đài của ông trong vài tháng.  “Hoàng hậu trẫm đã qua đời”  Hoàng đế Malcolm giải thích. “Hoàng cung thật hoang vắng khi thiếu nàng.  Tôi rất cảm kích nếu bà ở lại đây.” 
 
Magaret và mẹ nàng thật sự đã làm cho cung điện này được ấm cúng thêm lên.  Hoàng đế rất ái mộ nhan sắc và sự vui vẻ của  Magaret, nhưng trên tất cả là tấm lòng nhân ái và sự tử tế của nàng.  Magaret ham thích cầu nguyện, và có một đức tin mạnh mẽ.  Nàng muốn sống như đời sống Chúa Giêsu. 
 
Một ngày kia, Hoàng Đế Malcolm nói với mẹ nàng:  “Thưa bà Agatha! Ái nữ của bà là một người đẹp và tốt lành.  Tôi muốn xin phép bà để cưới nàng được không?” 
 
Bà mẹ Magaret ngập ngừng:  “Tôi rất vui nếu công chúa của tôi nhận lời bệ hạ, nhưng Magaret luôn luôn có ý định trở thành một nữ tu, tôi phải hỏi nàng trước đã.” 
 
Magaret không vui trước tin cầu hôn này.  Nàng thích vị hoàng đế và nếp sống trong cung điện, nhưng nàng yêu Chúa hơn tất cả và đã mơ ước được tận hiến đời mình cho Ngài.  Để giải quyết vấn đề nàng cầu nguyện xin Chúa cho giải đáp. 
 
Một sáng kia, sau khi rước lễ.  Magaret biết phải làm gì rồi.  Nàng nghe tiếng Chúa Giêsu nói với nàng:  “Đây là nơi chốn của con.  Chính nơi này Ta muốn con phục vụ Ta.  Trong hoàng cung này, con sẽ có nhiều cơ hội để làm việc lành và trở nên thánh thiện.” 
 
Những nghi ngờ của Magaret tan biến ngay; Hoàng đế Malcolm rất vui mừng khi được nàng nhận lời cầu hôn của mình.  Sau đó, cả nước Tô Cách Lan đã vui mừng đón nhận vị tân Hoàng Hậu trẻ đẹp. 
 
Hoàng Hậu Magaret đã có nhiều cơ hội để cải cách Tô Cách Lan.  Đa số người dân ở đây có nếp sống nghèo nàn.  Bất hạnh thay những người giầu có thì dùng thời giờ để tập kích người dân Anh Quốc.  Bà đã nghĩ ra được giải pháp để giúp kẻ nghèo và đám cướp.  Bà tâu lên hoàng đế mời các vị tu sĩ dòng Biển Đức từ Anh Quốc và lục địa Âu Châu qua Tô Cách Lan.  Những vị tu sĩ này bắt đầu giảng dạy cho người dân Tô Cách Lan biết cách trồng trọt để có thành quả tốt đẹp.  Họ cất nhà thờ, xây nhà dòng với những giúp đỡ của đám người chuyên đi đánh phá nếp sống  dân Anh Quốc.  Con trẻ thì được tới nhà dòng qua sự dạy dỗ của các cha mà cha mẹ chúng đã không bao giờ biết dạy chúng những điều như vậy.  Nhiều đứa trẻ lớn lên và đã trở thành linh mục, tu sĩ, dì phước.  Có những nhà truyền giáo dạy về đức tin Kitô Hữu cho những dân sống ở những hòn đảo lân bang. 
 
Từ nhiều năm rồi, các giám mục ở Tô Cách Lan đã không liên lạc với Đức Giáo Hoàng, Hoàng hậu phải mời các linh mục ở Anh Quốc qua gặp các giám mục để bàn luận nhiều vấn đề của các ngài và những khó khăn mà họ phải đương đầu ở Tô Cách Lan lúc đó.  Chính hoàng hậu cũng tham dự buổi nói chuyện này và thảo luận nhiều vấn đề gúc mắc mà nó đem lại rất nhiều lợi ích cho Tô Cách Lan. 
 
Hoàng Hậu rất năng động.  Bà đi lễ mỗi ngày, cầu nguyện mỗi ngày, giúp đỡ những người nghèo khó bịnh tật ốm đau, đi thăm tù nhân là những công việc choán hết cả ngày giờ của bà.  Nhưng mặc dù bận rộn cũng không làm cho bà quên bổn phận với gia đình.  Đối với đức vua bà là một người vợ rất đẹp lòng chồng, người mà bà không ngừng cầu nguyện cho ông.  Bà là một người mẹ của tám người con:  Edward, Ethelred, Edmund, Edgar, Alesander, David, Matilda, and Mary.  Bà thường nói với con:  “Hãy cầu nguyện với Đức Mẹ.  Đối sử tốt với người nghèo khổ; và sống xa lánh tội lỗi.  Sống thánh thiện và chia sẻ đức tin với những kẻ khác.” 
 
Khi hoàng hậu được 47 tuổi, bà trở bịnh nặng.  Ngày qua ngày bà cảm thấy không còn sức lực.  Bà nói với vị chủ chăn :  “Con nghĩ con sắp chết.”   
 
Trong lúc đó, người Anh Quốc tấn công thành Tô Cách Lan.  Malcolm phải từ giã Magaret và triệu tập quân binh để ra trận.  Hai vị hoàng tử lớn tháp tùng ông là Edward và Edgar. 
 
Trong ngày cuối đời, Magaret đã hết sức cầu nguyện cho chồng và các con.  Bà dâng tất cả những đau đớn lên Thiên Chúa để mọi người được ra đi bình yên, nhưng tiên vàn là phần hồn của họ. 
 
Một ngày sau đó, Hoàng tử Edgar hiện ra ngay trên khung cửa phòng của hoàng hậu với tấm thân tàn tạ, máu me đầy người, thêm vào là cát bụi đường xa.  Với sự đau khổ trên khuôn mặt, Edgar lết vô phòng và  qùi bên cạnh giường bà. 
 
Hoàng hậu hỏi một câu:  “Cha con sao?” nhưng linh tính của bà đã đọc được tất cả sự thật. 
 
Edgar nức nở vùi mặt trong lòng bàn tay: “Mẹ ơi!  Cha con và Edward đã tử trận.” 
 
“Có những đau khổ còn lớn hơn niềm đau này.”  Bà lẩm bẩm. 
 
Sau khi an ủi Edgar, bà gọi người hầu vô băng bó vết thương cho hoàng tử.  Magaret tới gặp cha tuyên uý:  “Con muốn yêu cầu cha hai điều  này, ngày nào cha còn sống xin cha vui lòng nhớ đến linh hồn chồng con và linh hồn khốn khổ đứa con của con trong Thánh Lễ và lời cầu nguyện.  Và xin để mắt tới các con của con, dạy dỗ chúng nó kính mến Chúa và làm theo Thánh Ý của Ngài.” 
 
Cha tuyên úy nhận lời bà, một người vợ và một người mẹ trung thành.  
 
Bà xưng tội nhận lãnh Mình Thánh Chúa, chịu sức dầu và ra đi một cách bình an, giã biệt cái cái vương quốc đầy lo lắng, ưu tư phiền muộn, chiến đấu không ngừng để về với một  một vương quốc an bình thiên thu. 
 
Thuận Hà  - (d. 1093)