Lời Chứng

Hướng Thiện"
"Khi bạn thấy một người cỡi lạc đà trên cao,
Hãy nhìn thật châm chú..." (Is 21: 7)

LỜI NÓI ĐẦU

Nhưng Chúa dùng những điều điên rồ của thế giới để làm nhục kẻ khôn ngoan. Chúa dùng những điều yếu kém để làm nhục kẻ mạnh. Ngài dùng những điều bé mọn và những điều đáng khinh rẻ để hủy diệt những gì tưởng là lớn lao và đáng trọng, vì thế không ai có thể tự hào trước mặt Ngài.

Chính Chúa Giêsu là Đấng đã cho ta sự khôn ngoan của Thiên Chúa, đó là sự công chính, thánh thiện và cứu rỗi. Vì thế đã có lời phán:

–Ai tự hào thì hãy tự hào trong Chúa. (I Cr 1: 31)

"Khi bạn thấy một người cỡi lạc đà trên cao,
Hãy nhìn thật chăm chú..." (Is 21: 7)

"...Và Thần Khí của Thiên Chúa ứng giáng trên ông... Và ông nói tiên tri giữa họ... Và tất cả những người biết ông... nói với nhau: "Điều gì đã xảy ra cho ông? Và ông đã đến một nơi cao..."

Mục Lục

  • Lời nói đầu
  • Chương I.
    • Thiên Chúa vẽ đường thẳng với những nét quanh co
    • Chén Thánh
    • Mặt sau của tấm thảm.
  • Chương II.
    •  Sự xếp đặt huyền diệu của Thiên Chúa nhân lành
    • Cuộc hành hương đầy niềm tin của tôi.
    • Sống hân hoan trong ơn Chúa Thánh Linh.
    • Thần phục Thiên Chúa, từ chủ nghĩa trí thức.
    • Trở thành một trẻ thơ.
    • Tiếng nói giữa đêm khuya.
  • Chương III.
    • Nụ Hồng Trở Nên Bụi Hoa Hồng
    • Bạn đã thấy Ban Nhạc "Cây cối" chưa
    • Chúa Thánh Linh đến với tôi thật mạnh mẽ.
    • Trưởng thành trong công tác Mục Vụ.
    • Lạy Chúa, xin chào Chúa.
  • Chương IV.
    • Sự Gắn Bó Với Thiên Chúa 

Chương Một : 

Thiên Chúa vẽ đường thẳng với những nét quanh co


Cuộc đời tôi được gói trọn trong câu nói: "Thiên Chúa vẽ đường thẳng với những nét quanh co." Với những dụng cụ thô sơ nhất, Thiên Chúa vẫn được vinh danh một cách tốt đẹp. Con người càng đơn sơ thì càng chứng tỏ quyền năng cao cả của Thiên Chúa. Vua Đavít đã diễn tả rất sống động trong những câu Thánh Vịnh mà ông làm lúc về già, đặc biệt là Thánh Vịnh 71,7:


"Sự thành công rực rỡ của con là từ nơi tay Chúa, Đấng bảo vệ vĩ đại của con."


Rồi ông xác nhận:


Thiên Chúa đã ở với con từ lúc con vừa được sinh ra, thế nên con luôn luôn ca ngợi Danh Chúa."

CHÉN THÁNH

Sự sắp xếp thiêng liêng của Chúa trong đời sống tôi đã có trước khi tôi ra đời. Trong thế chiến thứ nhất, mẹ tôi là một trong số ít nữ phóng viên trên toàn quốc. Khi làm việc cho một tòa báo ở Evansville, Indiana, bà được giao nhiệm vụ đi phỏng vấn một Linh mục nhân lành nhưng rất cứng rắn, khi Ngài vừa mừng Lễ Kim Khánh Linh mục của Ngài tại nhà thờ St Boniface, Indiana.


Lúc đầu, mẹ tôi cảm thấy vị Linh mục này rất cứng cỏi, nhưng sau đó, bà dần dần nhận ra rằng Ngài rất đáng yêu và nhân từ. Bà cảm thấy gần gũi vị Linh mục già ấy và thường hay hỏi ý kiến Ngài trong mọi vấn đề tâm linh. Một ngày nọ, vị Linh mục làm mẹ tôi ngạc nhiên về những lời tiên tri của Ngài. Ngài cho biết mẹ tôi sẽ lập gia đình, có ba đứa con, và đứa con trai lớn nhất trong gia đình sẽ trở thành Linh mục. Ngài yêu cầu mẹ tôi đặt tên đứa con trai lớn giống tên Ngài. Tên của Ngài là John Henry Hillebrand. Vậy thì tên đứa con trai tương lai sẽ có mẫu tự (J.H.H.), chữ H ở trong họ là sự tình cờ hay do Thiên ý? Ai biết được? Cha John hỏi mẹ tôi rằng bà có muốn Ngài là Cha đỡ đầu cho con trai lớn của bà trong Lễ Rửa Tội của nó không? Mẹ tôi nửa tin nửa ngờ về việc tiên tri ấy nhưng bà vẫn đồng ý với cả hai lời đề nghị của Cha John. Ngài bèn cho mẹ tôi một chiếc Chén Thánh thật đẹp có khắc tên cho lễ kỷ niệm Kim Khánh của Ngài, Ngài nói rằng Chén Thánh này riêng tặng cho vị Linh mục tương lai để làm Thánh lễ mở tay và sau đó để làm các Thánh lễ khác trong đời.


Vừa kinh ngạc vừa sửng sốt, lại vừa cảm phục, mẹ tôi cất Chén Thánh trong chiếc hộp nhung đẹp và cất giữ mãi cho đến khi lời tiên tri thành sự thật. Vào khoảng mười năm sau, tôi được sinh ra là một đứa con trai lớn trong ba đứa con của mẹ. Để tôn trọng lời hứa cũ, mẹ tôi đặt tên cho tôi là John Henry trong Lễ Rửa Tội và Cha Hillebrand trở thành Cha thiêng liêng đỡ đầu cho tôi.


Cuối cùng, tôi trở thành một Linh mục và dùng Chén Thánh ấy trong lễ mở tay của tôi. Và sau đó, tôi vẫn thường xuyên dùng Chén Thánh trong các Thánh lễ. Mỗi lần tôi dùng Chén Thánh ấy, tôi lại nhớ lời tiên tri, và nhớ lại những câu trong Thánh Vịnh 139:16


"Hành vi của tôi, mắt Ngài thấu rõ,
Tất cả đã được ghi chép trong sổ của Ngài.
Ngày đời tôi đã được phân định,
Trước khi chưa có một ngày nào."


Mấy năm trước, khi tôi về lại Evansville, tôi đã đến thăm mộ của Cha Hillebrand và cảm nhận được quyền năng mạnh mẽ của những lời Ngài cầu thay cho tôi từ Thiên Đàng. Tôi vẫn còn rất cần những lời Ngài cầu thay cho tôi trong những nhu cầu của mục vụ Linh mục. Mỗi ngày, tôi thường cầu nguyện với Chúa qua lời Thánh Vịnh 71,17


"Lạy Thiên Chúa,
Người đã dạy dỗ tôi từ lúc thanh xuân,
cho đến rày, tôi vẫn cao rao những kỳ công Người làm."


Chứng từ này là sự áp dụng lời cầu nguyện tôi hằng xin.


Tôi muốn nhấn mạnh điều này, những lời tôi kể dưới đây để vinh danh Thiên Chúa, chứ không phải để mọi người kính nể tôi. Chúa đã phán trong Công Vụ Tông Đồ 1,8:


"Anh em sẽ nhận được sức mạnh của Thánh Thần khi Người ngự xuống trên anh em. Bấy giờ anh em sẽ là chứng nhân của Thầy tại Giêrusalem, trong khắp các miền Giu-đê, Samari và cho đến tận cùng trái đất".


Và Ngài còn nói trong Gioan 16,14:


"Người sẽ tôn vinh Thầy, vì Người sẽ lấy những gì của Thầy mà loan báo cho anh em."


Vậy đừng ngợi khen tôi mà hãy ngợi khen và chúc tụng Thiên Chúa! Thánh Phaolô cũng đã nói:


"Nhưng ai tự hào thì hãy tự hào trong Chúa! Người được chấp nhận không phải là kẻ tự cao tự đại, nhưng là người được Chúa đề cao." (II Cr 10,17-17 và I Cr 1,31).


Ưu tiên của chúng ta là theo tinh thần Giê-rê-mi-a 9, 23:


"Nhưng ai muốn tự hào, thì hãy tự hào nơi điều này:
Minh mẫn và biết Ta, vì Ta là Yavê.
Đấng thi hành từ nhân, công minh, đức nghĩa trên trần vì Ta trìu mến những người như thế."


Tôi muốn lưu ý quý vị độc giả rằng, nếu ta không đặt để niềm tin vào Chúa, thì quý vị sẽ khó lòng tin vào những câu chuyện mà tôi sắp kể sau đây:


Tôi được sinh ra ở Nashville, Tennesse vào năm 1925. Đến năm tôi được 2 tuổi thì gia đình tôi dọn đến Chicago và rồi tôi lớn lên ở đó. Tôi có một em trai và một em gái. Cha mẹ tôi lúc cả hai còn sống đều là những người Công Giáo ngoan đạo. Cả hai nay đã chết cả rồi. Ba tôi lúc trước là một người trở lại đạo Công Giáo. Tôi được nuôi dưỡng trong niềm tin Thiên Chúa Giáo. Tôi và em trai tôi đều giúp lễ trên 10 năm. Gia đình tôi rất ngoan đạo, dự Thánh lễ hàng ngày và đọc kinh hàng ngày tại gia đình.


Thời đó, mỗi gia đình Công Giáo ngoan đạo đều mong có một người con trai để dâng cho Chúa làm Linh mục. Lúc tôi lên 6, tôi đã có linh cảm rằng mình sẽ là một Linh mục. Khi một nhà truyền giáo đến trường tôi, ông ta hỏi lũ trẻ chúng tôi rằng ai muốn làm Linh mục, hết thảy mọi người đều giơ tay.


Lúc anh em tôi về nhà kể chuyện cho mẹ nghe, mẹ tôi hỏi:

– John, con có giơ tay không?


Tôi đáp:

–Dạ có.


Rồi mẹ tôi quay lại hỏi em trai tôi:

–George, còn con thì sao?

–Nó đáp:

–Dạ không.


Khi mẹ tôi hỏi nó tại sao không giơ tay thì em tôi trả lời:

–Ông ấy không hỏi rằng ai muốn làm Giáo Hoàng.


George sau này có vào trong tu viện nhưng sau 7 năm, em tôi phải bỏ việc đi tu vì lý do sức khỏe.


Sau đó, cậu ta lấy vợ, có sáu con và trở thành người phụ trách về phân khoa Tâm lý học tại Đại học Thánh Gia. Cậu ta cũng được mời làm chuyên viên cố vấn tại Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ để nghiên cứu về tư tưởng của Cộng sản và chiến lược thế giới. Em gái tôi lập gia đình và có 8 con, đúng là một sự truyền bá đức tin.


Sau khi học lớp 8, vào lúc 12 tuổi, tôi vào tu viện ở Chicago và nhận được học bổng 5 năm, nhưng chỉ sau hai năm, họ đuổi tôi ra. Họ nói rằng tôi nói cà lăm nên không thể nào làm Linh mục được. Mỗi câu tôi muốn nói là một sự phấn đấu lâu dài và nhục nhã. Tôi không thể nói lưu loát được, hết thuốc chữa!


Tôi cố gắng vào tu viện Maryknoll Society nhưng họ từ chối tôi. Tôi xin vào Dòng Chúa Cứu Thế nhưng họ cũng đuổi tôi ra. Tu viện Lời Chúa (Divine Lord Missio-naries) cũng không nhận tôi. Cuối cùng, tôi đến tu viện Claretian Missionaries, ở đó họ cần Linh mục nên họ nhận tôi vào, và bây giờ họ "kẹt" với tôi!


Càng ngày tôi càng nói cà lăm, không có cách nào chữa khỏi nếu không phải là sự chữa lành trong ơn Chúa Thánh Linh. Tôi có thể thực tập, đọc từng chữ cẩn thận, nhưng tôi không thể trở thành một người nói chuyện lưu loát được. Tôi đã chữa trị về cách nói. Tôi ngất xỉu 56 lần trong khi chữa trị bằng cách thở khí carbonic. Tôi dự 8 lớp dạy nói ở trên toàn quốc. Tôi đi chữa trị bằng khoa tâm lý trị liệu, thôi miên, gặp bác sĩ tâm thần... nhưng tất cả đều không có kết quả. Cuối cùng, tôi nhận được ơn chữa lành khi tôi được ơn tiếng lạ, ngay sau khi được Thanh Tẩy trong Chúa Thánh Linh.


Các vị bề trên Dòng Claretian nói với tôi: "Chúng tôi cho anh đi học (thời ấy phải mất 14 năm để trở thành Linh mục). Anh sẽ được truyền chức Linh mục và ở trong tu viện để chỉ có những chủng sinh mới nghe anh nói cà lăm thôi. Anh có thể dạy môn Tâm lý học và Triết học." Tôi nói: "Xin vâng." Rồi từ ấy tôi cố gắng học để được trở thành Linh mục. Sau đó, tôi còn tiếp tục học mãi để lấy rất nhiều bằng cấp. Trong thời gian ấy, rất nhiều chuyện xảy ra. Tôi trở thành "Chuyên gia" về vấn đề trở ngại trong việc đối thoại. Tôi đã đọc tất cả các sách để sửa đổi việc khó khăn trong cách nói chuyện. Tôi đọc hết các sách về đề tài này trong các thư viện của Chicago. Tôi thường nói: "Người ta đến với tôi để học cách nói cà lăm!" Tôi không thấy bàn tay Chúa! Tôi thực sự không hiểu được, trừ hiểu biết câu ngạn ngữ:


"Thiên Chúa vẽ đường thẳng với những nét quanh co."


Từ những việc khó khăn trong đời sống, tôi nay đã thấy cách thức Chúa chỉ dẫn tôi, và sửa đổi tôi bằng những lối không thể tin được. Chỉ có sau này, khi nhìn lại cuộc đời mình, tôi mới thấy Chúa dẫn tôi đi, với việc ăn nói khó khăn của tôi, qua một số biến cố quyện vào với nhau.


Bởi vì sự khó khăn trong cách nói chuyện của tôi nên Chúa mới dẫn tôi đi vào môn tâm lý học. Hồn tôi đau quặn mỗi lần tôi phải mở miệng để nói. Tôi trở thành nhút nhát, mắc cở, sống im lặng và trốn tránh các sinh hoạt xã hội. Tôi biết bịnh cà lăm bắt nguồn từ sự bất ổn trong tình cảm. Tôi đã thường cảm thấy thần kinh căng thẳng và nhiều lúc tưởng rằng mình phải vào điều trị trong các nhà thương tâm thần.


Tôi rất khổ tâm khi phải nói, mọi áp lực đổ dồn trên tôi. Cả trăm ngàn lần, cái tôi của tôi bị đè bẹp khi tôi cố gắng nói chuyện. Người lớn cảm thấy xấu hổ giùm tôi, còn trẻ con thì cười lén. Nếu tôi giảng thuyết thì lũ trẻ cười ầm lên, còn người lớn thì nhìn tôi như một kẻ bất bình thường về tâm trí.


Tôi muốn dâng hiến điều tôi biết cho đời, nhưng tôi không thể nói chuyện được. Tôi không thể bật lên lời nói được. Tôi trở thành một "Linh mục cà lăm." Nhiều lúc tôi mất đến nửa giờ để thu hết can đảm phỏng vấn một người đến xin tôi khải đạo. Chỉ nghĩ đến việc gặp bịnh nhân là tôi run sợ, lo âu rồi. Tôi tuyệt vọng giam mình trong cái vỏ ngoài với sự mắc cở, bất an và bối rối.


Mắt tôi dán chặt với mặt trái của tấm thảm. Tôi không thể thấy mặt phải của tấm thảm. Chúa đang dệt thảm nhưng tôi chỉ thấy những sợi rơi rớt ra, không có gì làm tôi hiểu rõ ý Ngài. Thỉnh thoảng, Chúa dẫn tôi đi ra mặt phải của tấm thảm và nói:

–Cha muốn làm như vậy nè!


Tuy nhiên, tôi không đủ sự trưởng thành để hiểu vào lúc đó, nên tôi muốn Chúa dạy tôi sống đời của tôi. "Chúa ơi, Chúa đang làm điều gì đây? Chúa cho con sinh ra để trở thành Linh mục, rồi Chúa đặt các bờ đê trên đường đi của con. Mỗi lần con mở miệng là bị chận họng rồi. Nhân cách con không còn có thể sửa chữa được. Con không thể nói, cũng không thể đứng thoải mái trước đám đông. Con cũng không thể trả lời điện thoại được nữa."

Chương Hai

Sự xếp đặt huyền diệu của Thiên Chúa nhân lành

Tôi cố gắng đi dự 8 khóa học về cách nói ở các y viện trên nhiều tiểu bang. Đồng thời, Chúa đã che chở tôi như Ngài đã làm trong khi tôi còn thơ ấu. Tôi đọc đi đọc lại Thánh Vịnh 71,15-17:


"Tôi không thể nào đếm hết những lần Chúa cứu tôi ra khỏi sự hiểm nguy... từ thuở ấu thơ của tôi."


Có nhiều lần tôi suýt chết, nhưng Ngài luôn che chở tôi. Khi tôi còn nhỏ, tôi chơi trò "chơi gà" trên đường rầy xe lửa, để xem ai là đứa trẻ ra khỏi đường rầy cuối cùng trước khi xe lửa chạy đến.


Tôi đã đi trên những chuyến máy bay bị sét đánh, máy bay sắp bị không tặc tấn công, máy bay không có dầu thắng . Vào năm 1933, tại Hội chợ thế giới ở Chicago, tôi xin mẹ tôi cho đi thử chuyến bay qua Michigan. Nhưng vào giờ chót, mẹ tôi mua một cái nồi hơi bằng số tiền để mua vé đi máy bay, vì thế tôi không thể đi được. Trên chuyến bay ấy, chiếc máy bay đụng và tất cả hành khách đều chết hết. Ơn lành của Thiên Chúa và sự quan phòng của Thiên thần bản mệnh đã che chở tôi rất nhiều trường hợp trong suốt cuộc đời tôi.


"Ngài sẽ sai các Thiên thần bản mệnh của con để che chở cho con vì Ngài yêu thương con."


Chúa phán:

"Ta sẽ cứu nó, Ta sẽ che chở nó bởi vì nó nhận biết danh Ta. Ta sẽ ở cùng nó khi nó gặp khó khăn, ta sẽ giải cứu và nhận biết nó."


Khi lớn lên, tôi rất thích đọc Thánh Vịnh 91 cùng với Thánh Vịnh 34, 8-9:

"Thần sứ Yavê cắm trại xung quanh những kẻ kính sợ Người và gỡ thoát họ. Hãy nếm và xem Yavê tốt lành nhường bao. Phúc cho ai ẩn náu bên Người!"


Trong một lần Chúa đã che chở tôi khỏi chết. Tôi là người hướng dẫn cuộc tĩnh tâm trong Ơn Thiên triệu ở Arizona. Vừa nói chuyện, tôi vừa vào phòng ăn để uống một ly cà phê. Tôi bỏ cà phê vào ly rồi rót nước từ một bình thủy có dán chữ "Nước nóng". Vừa nhấp một hớp, tôi cảm thấy đau nóng ran trong cổ họng. Tôi hốt hoảng chạy vào nhà bếp và hỏi xem nước gì ở trong bình thủy ấy. Bà bếp chỉ cho tôi một chai đề "Thuốc độc chết người, sẽ chết nếu nuốt." Thì ra, bà ta đã dùng thuốc này để súc bình thủy cho sạch các cặn dơ.


Một người gọi trung tâm kiểm soát thuốc độc. Các nhân viên y tế hỏi xem chất độc gồm có những chất hóa học gì, rồi họ cấp tốc kêu người ta chở ngay tôi đi một bịnh viện gần nhất để điều trị. Chúng tôi ở trong vùng ngoại ô, rất xa thành phố nên không có xe cứu thương. Họ bảo rằng nếu tôi tới gấp, họa may tôi có thể sống sót, nhưng họ cho rằng tôi sẽ bị hư cổ họng và cả giọng nói nữa.


Khi chờ đợi chiếc xe chở tôi đến bịnh viện cấp cứu, Thiên Chúa nói trong tôi:

–Nhớ lại lời Cha. Lời Cha có khả năng chữa lành.


Tôi trả lời trong yên lặng:

–Lạy Chúa, con chưa bao giờ làm điều này, nhưng con đang chống chỏi với cái chết, con tin tưởng hoàn toàn. Con tuyên xưng với niềm tin, lời Ngài trong Mác-cô 16 câu 17-18:


"Đây là những dấu lạ sẽ đi theo những ai có niềm tin... Họ sẽ cầm được rắn và dù có uống nhằm thuốc độc, thì cũng chẳng sao..." Chỉ trong chưa đầy một phút, cơn đau hết ngay và tôi cảm thấy khỏe mạnh như lúc bình thường. Trong khi đó, người ta đợi để điều trị cho tôi ở bịnh viện cấp cứu.


Lúc ấy tôi nhớ lại những câu thơ trong các bài Thánh Vịnh:

"Chúa đã cứu con khỏi cái chết."


Những câu thơ trong Thánh Vịnh 81,7 lại hiện đến trong đầu tôi:

"Trong lúc bối rối tuyệt vọng con cầu xin Ta, và Ta đã giải thoát con."


Mười hai năm đầu của mục vụ Linh mục, tôi học trong các lớp học. Sau 14 năm học tập, tôi dành 12 năm dạy các chủng sinh và các Đại học. Tôi trở thành con mọt sách. Tay tôi luôn có bụi phấn. Tôi là một phần tử trong những sinh hoạt học đường. Tôi theo học và điều nghiên Triết học, Thần học nhưng rồi lại dạy Tâm lý học ở bốn Đại học và bốn chủng viện, rồi trở thành cố vấn tâm lý cho NBC, Công ty Phát Thanh Quốc Gia. Các bác sĩ tâm thần thường mời tôi đến giúp bịnh nhân họ trong các vấn đề tâm lý và những khủng hoảng trong hôn nhân. Tôi khải đạo nhiều vấn đề nhưng cùng một lúc, tôi bị khủng hoảng tâm lý trầm trọng. Tôi có thể nghe được lời chế riễu của bịnh nhân:


–Bác sĩ ơi, hãy chữa cho chính ông đi.


Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng làm việc của tôi một cách cứng cổ, chứ không phải là sự kiên trì. Có lẽ tôi biết Thiên Chúa đã có một chương trình cho tôi. Tôi bị mặc cảm để phải cố gắng làm những điều mà khả năng mình không cho phép, giống y như một người tý hon cứ muốn làm người cử tạ khổng lồ. Khi tôi không thể nói rõ ràng được, tôi muốn nói thật nhiều, và tôi rất muốn giảng giải về Lời Chúa! Tôi muốn đi khắp nơi để nói cho mọi người về quyền năng và sự mầu nhiệm của Thiên Chúa! Tôi ép chính mình để trở thành người chuyên lo về tĩnh tâm vào những ngày cuối tuần, sau khi phải đi dạy học cả tuần lễ. Những người tham dự các buổi tĩnh tâm đều là thân chủ hay bịnh nhân anh hùng của tôi vì họ phải kiên nhẫn nghe tôi giảng thuyết với tật cà lăm của tôi. Càng ngày tình trạng tôi càng tồi tệ hơn.


Một lần, có kẻ vu cáo cho tôi những tội mà tôi không hề làm, vì thế tôi bị đuổi ra khỏi Giáo phận. Tôi không thể hiểu nổi sự phi lý bất công, vì họ đuổi tôi mà không cho tôi giải thích và không cho tôi biết những lý do chính đáng. Sau đó, tôi tìm hiểu và được biết những lời vu oan độc địa mà tôi không thể biện minh cho chính mình. Mười năm ấy tôi là một kẻ bị lưu đầy. Lúc đó, tôi chỉ còn một nguồn an ủi là cầu nguyện với Thánh Vịnh 118,5-7:


"Trong nỗi ngặt nghèo, tôi đã kêu Yavê,

Người đã đáp lại và mở lối thênh thang.

Có Yavê với tôi, tôi không sợ,

Người phàm có làm gì được tôi?

Có Yavê với tôi trong đám người hộ vực,

Tôi sẽ nhìn thấy những kẻ ghét tôi!"

Tôi còn tìm được những câu nói tương tự trong Do Thái 13, 6:

"Có Chúa ở cùng tôi mà bênh đỡ, tôi chẳng sợ gì. Hỏi người đời làm chi tôi được?"


Sau đó tôi còn đọc được nhiều câu nói tương tự trong Thánh Kinh. Từ khi tôi nhận Ơn Thanh Tẩy trong Chúa Thánh Linh, Lời Chúa trở nên nguồn hy vọng cho tôi những khi tôi gặp mọi khó khăn trong đời sống.


Trong những năm bị lưu đầy đó, tôi làm việc trong một cộng đồng Công Giáo người Mễ tại Texas với tính cách là Linh mục Phó xứ, rồi tôi hoạt động trong phong trào Cursillo ở Phoenix, Arizona trong ba năm, là giám đốc cho một Chủng viện ở San Francisco rất nhiều năm, rồi làm phụ tá chủ bút cho một tờ báo Công Giáo lớn nhất toàn thế giới. Tôi còn là Linh mục Tuyên úy cho hai bịnh viện, một nhà tù và còn trải qua kinh nghiệm làm "tất cả mọi sự cho mọi người." Những kinh nghiệm của tôi được góp lại như những miếng kiếng rực rỡ muôn màu để Thiên Chúa sử dụng, nhưng tôi không biết Ngài sử dụng như thế nào.


CUỘC HÀNH HƯƠNG ĐẦY NIỀM TIN CỦA TÔI


Năm 1967, khi tôi hoạt động trong phong trào Cursillo ở Phoenix thì một Linh mục đến nói với cộng đồng chúng tôi về điều mà Ngài gọi là: "Canh Tân Đặc Sủng Trong Giáo Hội Công Giáo", điều này sẽ thay đổi đời sống mọi người. Tôi đang làm việc thay đổi môi trường hoạt động để phục vụ tha nhân trong phong trào Cursillo. Trong công tác này, Chúa cho tôi đặc quyền để thuyết phục những cô gái làng chơi và cả những kẻ đâm thuê chém mướn Mafia, những kẻ đã giết hại rất nhiều người.


Sau đó, tôi quyết định tham dự những cuộc họp Canh Tân Đặc Sủng, nhưng tôi không thể tìm được nơi họp nào cả. Mặc dầu tôi đã đi khắp nơi trong tiểu bang Arizona, các thành thị và tỉnh lỵ để tìm kiếm những tham dự viên cho Phong trào Cursillo nhưng tôi không thể tìm được một nhóm cầu nguyện Canh tân Đặc Sủng Công Giáo nào ở trong các Giáo xứ của toàn tiểu bang.

Tôi đành phải tham dự buổi họp cầu nguyện không phân biệt tôn giáo ở một tiệm ăn vùng Phoenix. Sau khi đóng cửa, chủ tiệm cho mọi người sử dụng địa điểm này để cầu nguyện. Lúc ấy có khoảng 200 người cầu nguyện tự phát một cách sốt sắng và thành tâm. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cuộc họp như vậy.


Trước khi đi họp, tôi cầu xin Chúa:

–Lạy Chúa, con rất thích học hỏi kinh nghiệm về Canh Tân Đặc Sủng, và Ơn Tiếng Lạ, về ngôn ngữ lạ. Lạy Chúa, nếu điều này là thật, con xin được thấy Ơn Tiếng Lạ để con tin thêm vào quyền năng của Chúa.


Tôi cảm thấy Phong trào Canh Tân Đặc Sủng hợp với "chủ nghĩa trí thức" của tôi. Khi tôi dạy Triết học, tôi luôn luôn nghi ngờ. Tôi khuyến khích sinh viên của tôi hãy luôn đặt nghi vấn và không nên chấp nhận điều gì, nếu không có bằng chứng để kiểm nhận. Tôi dạy điều mà tôi nghĩ là một sự tìm tòi tốt đẹp, hữu lý. Nhưng than ôi, vì thiếu lòng đơn sơ, tôi đã vun trồng một chủ nghĩa nghi ngờ cay chua, tôi chống đối kịch liệt những điều gì xảy ra mà không thể trưng ra chứng cớ.


Tôi đến họp nhóm một cách thoải mái, cố gắng cởi mở để tiếp nhận. Tôi nói:

–Lạy Chúa, xin ban phép lạ, xin Chúa cho con biết Đặc Sủng Ơn Tiếng Lạ là một chuyện thật.


Khi tôi ngồi trong buổi họp thì có một phụ nữ hoàn toàn xa lạ với tôi ngồi bên cạnh tôi, và bắt đầu cầu nguyện trong tiếng lạ, rồi các người khác cũng cầu tiếng lạ. Đó là lần đầu tiên tôi được nghe tiếng lạ trong đời, và tôi lấy làm thích thú. Tôi học về ngôn ngữ học nên cố gắng phân tích lời cầu nguyện của bà ta, mặc dầu tôi không thể nhận ra là bà ta đang nói tiếng của nước nào.


Để đừng ai chú ý, tôi ngồi im lắng nghe và nhìn bà ta qua kẽ mắt của tôi. Bà ta nói một loại ngôn ngữ lạ. Thiên Chúa đã không nghe lời tôi cầu nguyện. Tôi nói:

–Lạy Chúa, xin chỉ dẫn cho con biết điều này là sự thật, xin Chúa cho con một dấu chỉ!


Ngay lúc đó, một người đàn bà ở hàng ghế bên kia, đi vòng qua lưng tôi để đến nói chuyện với người vừa cầu tiếng lạ. Bà này hỏi:

–Xin lỗi bà, bà có biết bà đang nói tiếng gì không?


Bà kia đáp:

–Không.


Bà này tiếp lời:

–Bà có biết bà đang cầu điều gì không?

–Không, tôi biết là tôi đang cầu nguyện với Chúa, nhưng tôi không biết tôi đang nói gì cả.


Tôi chợt nhớ Thánh Phao-lồ cũng nói về tiếng lạ trong I Cr 14,14.


Tôi biết bà đang nói gì rồi. Tôi lớn lên với người thổ dân da đỏ ở gần Grand Canyon, tôi biết bà đang nói tiếng Hopi của người thổ dân da đỏ. Bà đang cầu nguyện lên Chúa trong ngôn ngữ Hopi rất chỉnh.


Nghe lỏm được lời đối đáp của hai người đàn bà ấy, tôi mở lời cảm tạ ơn Chúa:

–Cảm ơn Chúa đã nhận lời cầu xin của con.


Té ra là một loại ngôn ngữ có thật. Tôi lẩm bẩm:

–Tốt quá, đúng là một sự khởi đầu tốt đẹp.


Buổi tối hôm ấy, tôi chứng kiến rất nhiều ơn của 25 ơn đặc sủng được ghi chép trong Tân Ước, nhưng tôi khám phá ra rằng ơn tiếng lạ là ơn đầu tiên trong Phong trào Canh tân Đặc Sủng.


Từ đó, khi có dịp giảng thuyết các buổi tĩnh tâm, tôi vẫn cố gắng tìm các nơi có cuộc họp Canh Tân Đặc Sủng. Nếu tôi không tìm được cuộc họp Thánh Linh của người Công Giáo thì tôi đi tìm những cuộc họp khác của người Tin lành.


Dạo ấy, tôi đi khắp nơi, từ Honolulu đến Miami, từ Maine đến Mexico. Tôi đã đi khắp 36 nước và tất cả các tiểu bang tại Hoa Kỳ. Trong những lần dự các cuộc họp cầu nguyện như vậy, tôi đã có đặc ân nhìn thấy 12 người được chữa lành bịnh mù mắt (trong đó có 6 người được chữa lành ngay tức khắc), và sau đó chứng kiến sự chữa lành ngay tại chỗ của những người bị tê liệt.


Tôi đã bắt đầu cuộc hành hương về niềm tin mà sau này họ gọi là Phong trào Đặc Sủng, rồi tiếp đó là Canh Tân.


Với niềm tin mới này, tôi nhận ra rằng Thiên Chúa đã đổ ơn lành và quyền năng xuống cho những ai cầu Ngài và ca tụng Ngài. Tôi nói:

–Tại sao ít người biết về ơn này? Tại sao mọi ngươi không để ý đến những phép lạ không thể tin được, đang xảy ra, do quyền năng của Chúa Thánh Linh, như lời Chúa Giêsu đã hứa:

"Anh em sẽ nhận được sức mạnh của Thánh Thần khi Người ngự xuống trên anh em? (CVTĐ 1,8).


Bấy giờ tôi rất chú ý đến hoàn cảnh lịch sử xã hội của Phong trào này. Điều gì đã xảy ra trong lịch sử Cứu độ? Có phải chúng ta đã đến đỉnh cao trước ngày trở lại của Chúa Kitô? Điều gì quan trọng trong lịch sử của Phong trào Canh Tân? Sau ngày Chúa về trời, Ơn Chúa Thánh Thần đổ xuống tràn trề. Đây có phải là Ơn Chúa Thánh Thần đổ xuống trước ngày Chúa Kitô trở lại. Như đã nói trong sách của Joel 3,1 không?


"Ta sẽ đổ Thần Khí của Ta trên mọi xác phàm con trai, con gái các ngươi sẽ truyền sấm. Kẻ già nua sẽ chiêm điềm mộng. Trai tráng các ngươi sẽ thấy thị kiến."


Tôi muốn đứng đó để quan sát chứ không phải để hòa đồng với những người cầu nguyện kêu hát "Alleluia". Tôi chỉ muốn quan sát, phân tích, tâm lý hóa và phân loại các sinh hoạt của nhóm cầu nguyện. Nói một cách khác, tôi có cảm tưởng rằng mình đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, đứng nhìn những điều lạ đang xảy ra quanh mình, nhưng tôi không hòa nhịp với các sinh hoạt ấy. Vì thế, tầm ảnh hưởng của các sinh hoạt cầu nguyện Thánh Linh không đậm nét trong tâm tưởng tôi.

SỐNG HÂN HOAN TRONG ƠN CHÚA THÁNH LINH

Khi nhìn quanh, tôi thấy ai cũng hạnh phúc, hân hoan và bình an. Những lời của Thánh Phao-lồ hiện ra trong trí tôi:

"Lấy tinh thần sốt sắng mà phục vụ Chúa." (Rm12:11).


Tôi nhớ lại trong Gl 5:22 diễn tả hoa quả của Thánh Linh là bác ái, hoan lạc, bình an, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền hòa và tiết độ. Tôi đã chứng kiến những đức tính này trong ơn Đặc Sủng. Thánh St. Thomas Aquinas đã nói:

–Khi một người đã được tràn đầy Thần Khí, họ sẽ có hoa quả Thánh Linh, đặc biệt là tình yêu, sự vui mừng và sự bình an.


Những đức tính này do Chúa Kitô ban cho. Chúa Giêsu không nói:

–Hãy sống trong tình yêu.


Ngài nói:

–Hãy sống trong tình yêu của Ta, Ta cho con bình an của Ta, Ta cho con niềm vui của Ta để niềm vui của con được tràn đầy.


Những người cầu nguyện này đã có được những đức tính của Chúa. Chúa Giêsu đã tác động, chói sáng qua họ.


Tôi nói đùa:

–Họ có những điều mà tôi không có. Tôi là người giảng thuyết hàng ngày, dẫn đường cho mọi người về quê Trời, thế mà họ đã đi trước tôi trên đường về Trời. Lẽ ra thì họ phải giảng dạy cho tôi.


Đồng thời, tôi cũng đến từng nhóm cầu nguyện trong toàn quốc và nói với họ một cách khoan hòa:

–Tôi là một Linh mục Công Giáo, tôi muốn nhận ơn Thanh Tẩy trong Chúa Thánh Linh để trở nên thành viên của Canh Tân Đặc Sủng.


Thế là một số người xô đẩy nhau để đến đặt tay cho tôi, họ nói:

–Chúng ta có một con cá lớn, một Linh mục Công Giáo!


Họ cầu nguyện mạnh mẽ, ồn ào nhưng tôi không nhận được ơn gì cả. Không nói được tiếng lạ. Không phản ứng. Tôi chết đứng bất động. Thế rồi, tôi đi đến một nhóm cầu nguyện khác và nói:

–Tôi là một Linh mục Công Giáo, và tôi muốn được được Phép Thanh Tẩy của Chúa Thánh Linh.


Ai nấy mừng rỡ, nhảy lên tôi để cầu nguyện cho tôi. Tôi đã cố gắng thử cách này nhưng không có kết quả gì cả. Đã có hơn 50 lần được cầu nguyện mà tôi không cảm thấy điều gì mới. Tuyệt đối không có điều gì mới lạ. Không cảm nhận, không đặc sủng tiếng lạ, không có một dấu chỉ nào trong tấm lòng để biết là tôi đã nhận được ơn Thanh Tẩy trong Chúa Thánh Linh. Tôi vẫn hỏi Chúa nhưng không có gì xảy ra cả. Tôi lại hỏi:

–Tại sao những người kia nhận ơn dễ dàng quá, tại sao không có ơn nào trên con cả vậy nè?


Sau đó tôi tìm hiểu về ơn Thánh Linh và được biết rằng có hai lối nhận ơn ; 15% nhận ơn ngay lập tức, còn lại là nhận ơn từ từ. Tôi ở trong loại nhận ơn rất chậm từ Thiên Chúa.


Tôi đã đi xin ơn trong năm năm rưỡi mà vẫn không có gì xảy ra cho tôi. Tôi nói với Chúa:

–Lạy Chúa, Chúa có đến tám ngàn lời hứa trong Thánh Kinh, một lời hứa như sau: "Thiên Chúa luôn giữ lời hứa của Ngài." Con đang xin ơn Chúa, sao Chúa không ban ơn cho con? Tại sao? Hay Chúa muốn con phải đi dự khóa học: Đời Sống trong Ơn Chúa Thánh Linh?"


Khi làm việc ở Chủng viện tại vùng San Francisco, tôi đến một nơi họp có khoảng hơn 100 người tụ tập trong một phòng nhỏ (loại anh thở vào khi tôi thở ra), một vị mục sư nặng cỡ 400 pounds đang đứng trên bục gỗ ca ngợi Chúa, còn cử tọa thì ca hát, la hét ồn ào vui nhộn. Tôi đã nghe nói đến những loại sinh hoạt đại loại như vậy, nhưng bây giờ tôi mới chứng kiến tận mắt. Tôi nhủ thầm:

–Mình phải cởi mở để chấp nhận, mình sẽ bắt chước họ ca ngợi Chúa, mình cũng sẽ ca hát, hò hét với họ. Mình sẽ là "mọi sự cho mọi người" như Thánh Phao-lồ đề nghị.


Tôi có cảm tưởng rằng tôi phải giả đò một chút, bởi vì để cố gắng giơ tay lên cầu nguyện, tôi phải tập cả năm trời để đưa tay tôi từ dưới giơ lên đến vai, giống như người cử tạ. Tôi lẩm bẩm:

–Mình phải nhập cuộc với họ. Có điều gì chưa ổn. Mình không nhận được điều mình mong muốn. Mình chưa được Thanh Tẩy trong Ơn Chúa Thánh Linh.


Tôi quyết định trở thành điên rồ trong Chúa Thánh Linh. Hôm ấy tôi mặc áo sơ mi Hạ-uy-Di, tôi bước lên hàng ghế đầu ở nhóm cầu nguyện vùng San Francisco và nói:

–Tôi là một Linh mục Công Giáo và tôi muốn được nhận Ơn Thanh Tẩy trong Chúa Thánh Linh.


Một cảnh tượng hỗn độn! Mọi người nhào tới để đặt tay cho tôi. Họ suýt đè bẹp tôi. Thế mà không có điều gì lạ xảy ra cả! Nhóm người này có vẻ thất vọng vì họ không thể mời Chúa Thánh Linh xuống. Họ ra ngoài và kêu một số người đang đi trên đường vào trong để cầu thêm cho tôi. Họ đứng đối diện với tôi. Thế nhưng tôi không cảm nhận được điều gì cả, trừ cảm giác chướng mắt vì hơi thở nặc mùi rượu của họ phủ trên mặt tôi.


Tôi nghĩ Thiên Chúa muốn tôi có kinh nghiệm này để tôi dễ cảm thông với những người bẩm sinh có vấn đề tâm lý, văn hóa, hay có thành kiến trong việc chống lại ơn Thanh Tẩy trong Chúa Thánh Linh. Ngài muốn tôi có một thời gian dài cố gắng để xin ơn để rồi sau này giúp những người có sự hồ nghi về ơn này.


Tôi đi khắp nơi trên thế giới và nói chuyện với hàng trăm ngàn người, tôi đã nghe người ta phản đối và nói xấu phép Thanh Tẩy trong Ơn Thánh Linh, nhưng tôi chưa thấy ai bị chận lại, không hề nhận ơn mà tôi biết lại phải chịu sự khó khăn trong khi xin Ơn Chúa Thánh Linh như tôi cả.

THẦN PHỤC THIÊN CHÚA, TỪ GIÃ CHỦ NGHĨA TRÍ THỨC

Sau đó, tôi dự một buổi nói chuyện của ông Kevin Ranagham ở San Francisco. Ông ta nói rằng có hai trở ngại lớn trong việc đón nhận Ơn Thanh Tẩy trong Chúa Thánh Linh.


Trở ngại thứ nhất là tội lỗi:


Nếu bạn phạm tôi, Chúa Thánh Linh không thể ngự trị trong hồn bạn được. Tôi phản đối:

–Tôi không phạm tội. Tôi luôn cố gắng là một Linh mục, một người Công Giáo, một Kitô hữu, gương mẫu và thánh thiện. Tôi không phạm tội, mà nếu có thì tôi đã thống hối rồi.


Trở ngại thứ hai là chủ nghĩa trí thức:


Không phải là sự trí thức hiểu biết, nhưng là chủ nghĩa trí thức. Chúng ta không nên từ bỏ sự trí thức, hiểu biết, tài năng, kiến thức và thần học, sự thông thái hay uyên bác, bởi vì đây là những món quà Chúa đã ban cho. Sự hiểu biết là một điều tốt, nó không phải là bờ đê để cản trở ta đến với Chúa, nhưng cũng như lửa, lửa có thể sưởi ấm ta hay hủy hoại ta. Nước cũng cần để chèo thuyền hay đánh răng, nhưng nước cũng có thể gây lụt lội để cuốn trôi nhà cửa của ta.


Cũng vậy, kiến thức có thể xây dựng hay phá hoại. Trí thức không xấu, nhưng chủ nghĩa trí thức có những chua cay, trở ngại, thiếu sự đơn sơ, đôi khi còn cản trở ơn của Chúa Thánh Linh. Tôi nhìn lại chính mình: "Đúng rồi, mình có thể không có tội lỗi ngăn trở nhưng mình đặt nặng phần hiểu biết trí thức quá nên trở thành người hâm mộ chủ nghĩa trí thức."

TRỞ THÀNH MỘT TRẺ THƠ

Và lời của Chúa Giêsu đánh động tôi:

"Nếu con không trở nên trẻ thơ, con không thể vào Thiên đàng được."


Con phải trở thành như trẻ thơ. Một đứa trẻ nói bi bô, và Đặc Sủng ơn Tiếng Lạ là nói bi bô như đứa trẻ trước khi học một ngôn ngữ.

"Nhưng mà Thiên Chúa ơi! con có thể trở thành trẻ thơ không khi Chúa sai con đi hướng dẫn mọi người. Là một Linh mục, ở đây con phải xin giáo dân cho con sự thật về tâm linh, trong khi Chúa gọi con đi ban cho họ chân lý và tâm linh. Điều này đổi ngược tất cả rồi. Rồi tôi nhớ lại một lời giảng của Chúa Giêsu:


"Con phải khôn ngoan như con rắn nhưng đơn sơ như con bồ câu."


Sự khôn ngoan: Tôi đã được học hỏi rất nhiều điều. Tôi có sự thông thái và hiểu biết, tôi đã nghiên cứu sự khôn ngoan của các triết gia vĩ đại ở các thời đại. Tôi có nhiều bằng cấp hơn cái hàn thử biểu. Nhưng những bằng cấp và chứng chỉ ấy không liên quan gì với vấn đề này. Có lẽ tôi thiếu sự đơn sơ. Đơn sơ có nghĩa là không phức tạp. Do đó, với niềm tin trẻ thơ, tôi nói:

–Lạy Chúa, xin ban cho con sự đơn sơ.


Và tôi tiếp tục nói:

–Lạy Chúa, có ngày Chúa sẽ giữ lời Chúa đã hứa: Xin với Cha và Ngài sẽ ban Thần Khí cho con.


Có lẽ không cho ngay lập tức. Có phải Chúa muốn như vậy không? Con có nên tuyên xưng ngay lúc này không? Có lẽ để chuẩn bị thì tốt hơn. Có lẽ con cần một thời gian "trăng mật" để làm quen với những điều con sắp nhận lãnh.


Tôi nói:

–Lạy Chúa, sẽ có ngày Chúa ban phép lành và ban ơn cho con. Điều này sẽ xảy ra. Con để tùy Chúa quyết định. Nhưng xin Chúa hiểu cho là: con đã cố gắng làm hết sức mình rồi.

TIẾNG NÓI GIỮA ĐÊM KHUYA

Tôi tiếp tục giảng thuyết ở các buổi tĩnh tâm. Một lần tôi tổ chức buổi tĩnh tâm cho giới phụ nữ ở Santa Cruz, California. Một phụ nữ vô thần đến dự. Hôn nhân của bà này tan vỡ, bà bối rối. Bà bị ung thư và có nhiều vấn đề. Bà nói:

–Tôi cho Chúa một cơ hội nữa, nếu quả thật có Chúa hiện hữu.


Một ngày trong buổi tĩnh tâm ấy, khi tôi đang cử hành Thánh lễ, tôi mời tất cả các phụ nữ dự khóa lên đứng chung quanh bàn thờ. Trong lúc dâng của lễ, tôi nói lời của Chúa Giêsu:

"Đây là Mình Ta. Đây là Máu Ta."


Bà này giật nẩy mình vì cảm nhận sự hiện diện thiêng liêng của Chúa Kitô qua Phép Bí Tích Thánh Thể. Bà ta khóc nức nở rồi tìm đến tôi sau Thánh lễ và nói:

–Tôi muốn trở lại đạo Công Giáo để làm con Chúa.


Bà rất thông minh và học thức, bà là bí thư cho một trong những tâm lý gia Hoa kỳ nổi tiếng. Tôi khám phá ra là bà biết rất nhiều Giáo điều của Công Giáo. Sau đó ít lâu, bà rửa tội để trở thành người Công Giáo và đời sống bà hoàn toàn thay đổi!


Bà dạy giáo lý, đọc Thánh Kinh, đọc các sách về Tâm linh và phát triển đời sống tâm linh một cách mau lẹ đến mức làm mọi người kinh ngạc. Lần sau, khi bà cùng chồng tới dự khóa tĩnh tâm cho vợ chồng, tôi không thể tin rằng bà tiến bộ rất nhiều trong vấn đề tâm linh.


Một ngày khác trong buổi tĩnh tâm, bà nói với tôi:

–Có một điều gì thiếu vắng. Chúa rất nhân hậu với con, con được rửa tội để trở thành con Chúa, nhưng trong tâm hồn con, con cảm thấy thiếu vắng một điều gì. Con không biết là điều gì.


Tôi nói:

–Tôi biết bà thiếu điều gì rồi. Bà chưa được Thanh Tẩy trong Chúa Thánh Linh.


Bà nói:

–Làm sao con nhận được phép rửa trong Chúa Thánh Linh?


Tôi nói:

–Bà hãy đi dự nhóm cầu nguyện về Canh Tân Đặc Sủng, hãy kiếm một người cầu nguyện cho bà để xin Chúa Thánh Linh ngự đến. Cố gắng đi nhé, bà đâu có mất điều gì?


Thế là bà rời buổi tĩnh tâm rồi trở lại vào buổi tối hôm ấy, mặt mũi bà hớn hở:

–Cha ơi, mọi sự tốt đẹp lắm! Con được ơn tiếng lạ, con được Thanh Tẩy trong Chúa Thánh Linh.


Tôi nói:

–Tốt quá, ước gì tôi cũng được ơn ấy.


Tôi tiếp tục khuyến khích mọi người đi dự nhóm Canh Tân. Bà là một trong số hàng trăm người mà tôi thúc giục họ đi nhận ơn Đặc Sủng. Còn tôi cảm thấy mình dính chặt trong bùn.


Trong buổi tĩnh tâm kế tiếp, bà đến nói với tôi rằng bà bị đánh thức giữa đêm khuya bởi một giọng nói:

–Hãy đưa lời nhắn này cho vị Linh mục giám đốc buổi tĩnh tâm, Cha Hampsch.


Đó là một câu Kinh thánh ở trong I Samuel. Bà nói rằng trong Tâm lý học, đôi khi qua giấc ngủ, mình bị ảo giác nên bà ta không để ý đến tiếng nói trong đêm khuya ấy.


Đến hôm sau, mọi việc lại xảy ra như cũ ; tuy nhiên, lần này giọng nói không những cho câu Kinh Thánh mà đọc nguyên một đoạn gồm hai phần để bà ta viết. Bà ta bật đèn lên, lấy một cây viết chì và tờ giấy rồi viết xuống, từng chữ một trong khi giọng nói đọc ra. Bà vẫn còn nghi ngờ nên nói:


–Chúa ơi, nếu quả là Ngài, xin Chúa cho con một dấu chỉ. Con chỉ là một bổn đạo mới, một người phụ nữ mà Chúa lại muốn con đến gặp một vị Linh mục với kiến thức thần học thâm sâu như thế để giao cho ông ấy một lời nhắn! Nếu Chúa muốn ban cho ông một điều gì, tại sao Chúa không nói thẳng với ông ấy. Tại sao Chúa lại phải nhờ đến con?


Bà không biết Chúa làm như thế nào nên bà tiếp:

–Lạy Chúa, cho con một dấu chỉ khác.


Và giọng nói tiếp tục:

–Con là ai mà dám ngăn cản việc Ta giao một lời dạy dỗ cho Linh mục của Ta?


Điều này làm bà hoảng sợ, do đó bà trở lại gặp tôi sau Thánh lễ buổi sáng với tờ giấy nơi tay của bà. Bà nói:

–Con viết đoạn này vào khuya hôm qua. Chúa đã đọc từng chữ cho con viết. Và Ngài muốn con đưa cho Cha. Đây này, Cha hãy cầm lấy.


Rồi bà dúi tờ giấy vào tay tôi. Khi tôi đọc tờ giấy ấy, bà nói:

–Con biết con viết nó, nhưng nó không phải là chữ viết của con. Chữ này không giống chữ viết của con gì cả.


Rồi bà tiếp:

–Cha à, có cuốn sách Samuel số 1 ở trong Kinh Thánh không?


Tôi đáp:

–Có.


Bà nói:

–Thế hả? Có lẽ đoạn này là chương 10.


Tôi lấy cuốn Kinh Thánh ra, từng chữ một. Một đoạn nói:

"Con sẽ thấy một đoàn tiên tri đi xuống đồi. Những người này chơi nhạc cụ."


Đoạn khác nói về Chúa Thánh Linh:

"Ngài sẽ tác động trên con một cách mạnh mẽ và con sẽ trở thành một người khác."


Tôi lưỡng lự nhưng đồng ý rằng đây có thể là lời tiên tri riêng cho tôi. Có lẽ đây là điều mà tôi chờ đợi suốt năm năm rưỡi nay! Nhưng tôi không cảm thấy háo hức vì có thể điều này sẽ là một con đường cụt lối khác. Rồi tôi đọc: "Con phải đi đến với Ta ở Gilgal." Tôi ngạc nhiên về ý nghĩa của chữ Gilgal. Cuối cùng tôi tìm được ý nghĩa của nó: "Trường của Thần Linh Thiên Chúa."


Tôi lặng lẽ tự hỏi có phải Thiên Chúa muốn tôi đi dự khóa tu nghiệp cho các Linh mục ở Pecos, New Mexico hay không? Đó là một khóa tu nghiệp duy nhất về Canh Tân Đặc Sủng, và tôi không biết họ còn tổ chức khóa nào nữa không. Rồi người đàn bà nói:

–Cha à, Cha có nghĩ rằng Chúa đang bảo Cha đi dự khóa tu nghiệp về Canh Tân Đặc Sủng ở Pecos, New Mexico không?


Tôi trả lời:

–Bà có thể trả lời tôi hai câu hỏi này không? Bằng cách nào mà bà đọc được điều tôi nghĩ? Có phải là thần giao cách cảm không? Và thứ hai là lời Chúa dặn dò tôi có nói gì về Pecos, New Mexico ở trong Thánh Kinh không?


Bà ta đáp:

–Con không nghĩ là thần giao cách cảm, đó là lời khôn ngoan và con nghĩ rằng Chúa sẽ cho Cha ơn Thánh Linh ngay tại Pecos, New Mexico.


Vì thế tôi nói:

-"Được rồi, nếu đó là chương trình của Chúa, tôi sẽ tuân theo Thánh Ý Ngài, nhưng Ngài phải đẩy tôi tới tận nơi ấy. Tôi đi làm mọi chuyện một cách chủ động trong suốt năm năm rưỡi nay. Bây giờ đến phiên Chúa làm việc. Tôi không đi vào những con đường cụt lối nữa

Chương Ba - Nụ hồng trở nên bụi hoa hồng

Sau buổi tĩnh tâm, tôi về lại nhà thì thấy một thùng thư chứa đầy thư từ. Ngay trên các lá thư là một bản tin ở Pecos, New Mexico. Tôi lật qua lật lại rồi vứt bản tin ấy vào thùng rác, rồi bắt đầu mở các thư khác ra xem. Ba ngày sau, tôi tìm thấy bản tin từ Pecos rơi bên cạnh thùng rác. Không hiểu tại sao bản tin nay lại trồi lên phía trên của thùng rác và rớt xuống đất. Khi tôi nhìn lại bản tin này, tôi thấy có chữ Linh mục. Thì ra đó là bản tin về một buổi hội thảo Canh Tân Đặc Sủng cho các Linh mục ở Pecos, New Mexico vào ngày 16-20 tháng hai.


Tôi suy nghĩ: "À, họ có buổi hội thảo cho các Linh mục đây rồi, vào tuần sau rồi, mà lịch trình công việc của mình đầy ắp những buổi hẹn. Thế là mình không thể đi dự buổi hội thảo này được rồi, nhưng mà để xem lại lịch hẹn của mình xem có gì thay đổi không?" (Tôi sống từng ngày một mà thôi!).


Thường thì tôi rất bận vì có những cuộc gặp hẹn cho từng ngày, với đủ mọi vấn đề. Nhưng hôm ấy tôi nhìn lịch thì có đến 4 cuộc hẹn được hủy bỏ. Còn một cuộc hẹn vào ngày thứ tư thì có thể hẹn lại vào lúc khác. Tôi báo cho bà thư ký biết thì bà nói cũng đương định kêu tôi để hủy bỏ cuộc hẹn đó.


Tôi ngợi khen Chúa: "Chúa ơi, Chúa thật là tài tình, Chúa đã hủy bỏ các cuộc hẹn của con để dành tuần này cho con đi học tập!" Thế là tôi ghi tên tham dự buổi hội thảo tại Pecos.

BẠN ĐÃ THẤY BAN NHẠC "CÂY CỐI" CHƯA

Tôi phải dừng lại ở đây để nói về những hiện tượng chi phối đời sống tôi.


— Nữu Ước có một nhóm thanh niên bụi đời bị nghiện ngập cần sa ma túy. Họ gồm có 5 thanh niên và 2 thiếu nữ. Họ trở lại với Chúa, nhận Phép Thanh Tẩy trong Chúa Thánh Linh và được Ngài chữa lành bịnh nghiện ngập ma túy mà họ không bị phản ứng tiêu cực nào của ma túy nữa. Sau đó, nhóm này nhận đươc ơn tiên tri một cách đặc biệt. Họ sống chung với nhau, làm thành một nhóm và chen chúc trong một căn nhà lụp xụp, tồi tàn ở Nữu Ước. Họ đọc Thánh Kinh và cầu nguyện hàng ngày. Dần dà, họ chia tay và đi khắp đất nước, mỗi người đi một đường riêng rẽ. Một năm sau, họ được Chúa dẫn dắt trở về lại Nữu Ước.


Cho dù không ai liên lạc với ai cả, thế mà họ trở về Nữu Ước trong cùng một ngày và lại xúm xít bên cạnh nhau. Họ nói:

–Chúng ta làm gì nơi đây? Chúa muốn chúng ta lập thành cộng đồng lần nữa. Chúng ta có khả năng gì chung không?


Họ tìm được một điểm chung là ai cũng có tài chơi nhạc khí. Họ có thể chơi bất cứ nhạc cụ nào mà không cần phải có người dạy. Một khả năng thiên phú! Họ đi mua nhạc cụ rẻ tiền ở các tiệm cầm đồ rồi lập một ban nhạc mang tên "The Trees" (Cây cối).


Người cầm đầu ban nhạc là một cựu giám đốc của một hãng phim khiêu dâm. Anh ta kiếm được 400 đô một ngày trước khi anh ta trở lại với Chúa. Anh ta không còn làm phim khiêu dâm nữa, anh bán tất cả đồ đạc đi và chọn lối sống khó nghèo như Thánh Phanxicô Assisi.


Cả nhóm mua một xe buýt cũ, họ xé các ghế xe và bỏ nệm dưới sàn xe. Họ đi khắp nơi trong nước, họ sống trong xe buýt và chơi nhạc về đời sống Chúa Kitô trong 2 tiếng đồng hồ. Lần hồi, họ đến Pecos và nói:

–Đây là một nơi phát triển Canh Tân Đặc Sủng trên thế giới, lại ở ngay trung tâm Mỹ quốc, rất thuận lợi cho mục vụ của chúng ta. Chúng ta có nên ở lại đây không?


Một vị tu viện trưởng nói:

–— đây có một nhà khách dành cho các vị Giám mục, nhưng các Giám mục rất ít khi sử dụng nhà này. Các bạn có thể ở đó.


Vì thế, nơi đây trở thành tổng hành dinh của ban nhạc này trong lúc họ đi du lịch ở các thành phố khác.


Khi tôi đến dự cuộc hội thảo, thì một vị Linh mục khác đến đón tôi ở phi trường. Trên đường về, ông hỏi tôi

–Cha có gặp "The Trees" chưa? (Cha có gặp cây cối chưa?)"


Tôi trả lời:

–Có, cây cối đẹp lắm Cha ơi!


Ông ta nói:

–Không, không, đây là một nhóm trẻ có ơn tiên tri. Họ là những người vừa ra khỏi bịnh nghiện ngập cần sa ma túy. Chúa đã chữa tận gốc cho họ mà họ không bị phản ứng gì của thuốc hành hạ cả. Họ nhận rất nhiều ơn Chúa, có thể nói tiên tri và có tài về âm nhạc.


Tôi nói:

–Tôi muốn gặp bọn họ.


Vị Linh mục ấy nói:

–Tiếc quá! Họ đi du hành trong 40 ngày. Tôi không biết họ đi được bao lâu rồi, nhưng nghe nói họ đang ở Los Angeles lúc này.


Tôi nói:

–Tôi vừa từ Los Angeles đến đây, nhưng không sao, Thiên Chúa sẽ cho tôi gặp họ, nếu giờ của Ngài đã đến.


Trong cuộc hội thảo, một ngày nọ, tôi cùng với 31 vị Linh mục khác và các Phó tế học hỏi, đang lắng nghe thuyết trình viên giảng cách nào để mang ơn Chúa Thánh Linh đến cho Giáo xứ. Ngoài kia, tuyết đang rơi, còn tôi ngồi ở góc phòng nhìn ra ngoài ngắm cảnh tuyết rơi.


Thình lình, tôi nhìn thấy một xe buýt cũ đang lao xuống dốc, trong xe có 7 "Tiên tri" vừa thò đầu ra ngoài cửa sổ, vừa chơi nhạc ồn ào để báo tin rằng họ đã trở về. Ngay lúc ấy tôi chợt nhớ đến lời tiên tri trong sách I Samuel 10, ở đó nói về các tiên tri đi xuống núi và chơi âm nhạc. Đây là lời tiên tri mà người phụ nữ đã đưa cho tôi vì bà nghe tiếng nói dõng dạc trong đêm khuya.


Tôi nói:

–Tuyệt diệu, câu 1 của lời tiên tri đã thành sự thật ngay trước mắt tôi! Như vậy câu 2 nói:


"Chúa Thánh Linh sẽ đổ tràn đầy ơn sủng dồi dào cho con,"

cũng sẽ thành sự thật. Thế là mình sẽ được Thanh ẩy trong Chúa Thánh Linh!


Ngày hôm sau, ban nhạc "The Trees" trình diễn về đời sống của Chúa Kitô bằng âm nhạc. Các ca nhạc sĩ này đi chân đất, nhảy nhót trên các nhạc cụ và thổi kèn. Họ có nhiều nhạc cụ hơn những ban nhạc khác. Tôi nghĩ đến các nhạc cụ được ghi chép trong I Samuel và bắt đầu nghiên cứu. Tôi giở lại đoạn Thánh Kinh và tìm thấy những loại nhạc cụ ghi trong đó, cũng được sử dụng trong ban nhạc này. Tôi mừng rỡ: "Đoạn một đã trở thành sự thực."


Nếu đoạn này đã xảy ra thật rồi, có lẽ tôi cũng nên tin tưởng rằng Chúa đang đổ ơn Chúa Thánh Linh trên tôi, để việc Chúa hứa với tôi qua lời tiên tri sẽ thành sự thật. Lời tiên tri do người phụ nữ vừa trở lại đạo và tham dự các buổi tĩnh tâm ở miền Bắc California.


CHÚA THÁNH LINH ĐẾN VỚI TÔI MỘT CÁCH MẠNH MẼ

Trong khóa học này, tôi cảm thấy ơn tiếng lạ bắt đầu hoạt động trong tôi, và sau đó có nhiều điều trong nội tâm tôi bắt đầu thay đổi: "Chúa Thánh Linh sẽ đến với con thật mạnh mẽ, và con sẽ biến đổi thành người khác."

Tôi bắt đầu thấy ơn tiên tri xảy ra thật mầu nhiệm và tôi hồi hộp, cảm động.


Vài tháng sau, tôi đến vùng núi Hermon ở Bắc California và tổ chức một cuộc tĩnh tâm thật tuyệt diệu, một kinh nghiệm tâm linh thật đáng ghi nhớ. — đó có khoảng 230 mục sư Tin lành và vợ của họ, 3 Linh mục Công Giáo, và 2 hay 3 Linh mục thuộc Tòa Giám Mục.


Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến về các phép lạ không thể tin được. Tôi đã nghe người chết được sống lại và sự chữa lành tức khắc về các bịnh ung thư chờ chết, nhưng tôi chưa bao giờ thấy điều ấy. Bây giờ Chúa đã tỏ cho tôi những phép lạ. Tôi cứ tự hỏi:

–Tại sao Chúa không cho mình thấy những chuyện này trước đây?


Có lẽ tôi đã không đủ lòng tin để được nhìn thấy phép lạ. Bây giờ là lúc Ngài chứng tỏ quyền năng của Ngài.


Tôi có kinh nghiệm rằng Chúa là một Đấng Chúa đang sống, Ngài "Đang sống" và có đầy quyền năng. Trước đây tôi chỉ biết Chúa qua lý thuyết. Tôi ý thức rằng Ngài muốn ban quyền năng cho con cái Ngài

"...Ai tin vào Thầy, thì người đó cũng sẽ làm được những việc Thầy làm..." (Ga 14;12).


Chúng tôi đều ngạc nhiên vì phép lạ xảy ra rất nhiều. Tôi có cảm tưởng rằng tôi đang ở trong một máy làm bắp rang và những hột bắp rang của phép lạ nở tung ra quanh tôi, nhiều đến nỗi không đếm được hết.

Hôm đó, Chúa cho tôi biết điều mà Thánh Thomas Aquinas nói về những người được ơn Chúa Thánh Linh sẽ nhận được một trong số 25 Đặc Sủng của Chúa, mà còn nhận thêm ơn Thánh như ghi trong Is 11,2:


"Thần Khí khôn ngoan và trí tuệ, Thần Khí mưu lược và anh dũng. Thần Khí hiểu biết và kính sợ Yavê,"


Đặc biệt là ơn hiểu biết. Đây là ơn làm cho tôi đọc Lời Chúa và hiểu rõ ràng hơn. Từ trước, tôi đọc và dạy Thánh Kinh nhưng theo lối từ chương mà không cảm thấy rung động và thâm hiểu những gì mình đọc và dạy. Bây giờ, điều này trở thành câu nói trực tiếp từ Chúa đến cho tôi. Tôi bắt đầu đọc kỹ và nghiên cứu Kinh Thánh, tiếp nhận được sự phong phú, dồi dào của Kinh Thánh.


Những điều tôi nghe nói hàng ngàn lần nay trở nên sống động:

"Nếu Cha Thầy yêu Thầy thế nào thì Thầy yêu con như vậy."


Thầy yêu con một cách riêng tư, vô biên, bao la. Tôi nghĩ:

–Ồ, mình được Chúa yêu với tình yêu vô biên. Từ bé đến nay ta đã bỏ sót tình yêu mãnh liệt và thiêng liêng này.


Những đoạn Kinh Thánh khác cũng mang ý nghĩa thiêng liêng làm cho tôi mê mẩn, say đắm trong tâm linh y như người đang uống rượu. Tôi đã đọc Phúc Âm rất nhiều nhưng chưa bao giờ tôi hiểu rõ ý nghĩa của Lời Chúa như lúc ấy. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao những người trong Phong trào Canh Tân Đặc Sủng say mê đọc Kinh Thánh.

Tôi thức khuya nguyên trọn đêm để đọc Kinh Thánh, y như tôi chưa hề đọc Phúc Âm bao giờ. Một kinh nghiệm đáng nhớ. Từ đó tôi thay đổi cách thức cầu nguyện và cách thức giảng thuyết. Chúa bắt đầu ban cho tôi sự dồi dào phong phú trong tâm linh và trí óc tôi. Lối giảng dạy thay đổi, mục vụ thay đổi. Chẳng hạn, đôi khi Chúa cho tôi ơn khôn ngoan để khi giải tội, tôi có thể biết rằng người xưng tội còn dấu tội mình mà không xưng trọn vẹn. Chúa cho tôi cách thức để khuyến khích người ấy, nên xưng hết tội mà họ muốn dấu diếm. Đôi khi Chúa ban quá nhiều quyền năng cho tôi trong mục vụ Linh mục làm cho tôi thấy sợ luôn.

TRƯỞNG THÀNH TRONG CÔNG TÁC MỤC VỤ

Thế rồi Chúa tuôn đổ nhiều ơn xuống đời sống tôi, đặc biệt là ơn chữa lành, chữa lành trong nội tâm. Có nhiều ơn chữa lành chứ không phải chỉ có một ơn chữa lành. Trong I Cr 12,28, Chúa phán:

"Trong Hội Thánh, Thiên Chúa đã đặt một số người. Thứ nhất là các Tông đồ, thứ hai là các ngôn sứ, thứ ba là các thầy dạy, rồi đến những người được ơn làm phép lạ, được những đặc sủng để chữa bịnh, để giúp người khác, để quản trị, để nói các thứ tiếng lạ."

Chúa cho tôi một ơn dựa theo khả năng của tôi trong ngành tâm lý học. Tôi đến gặp ông Francis Mc Nutt và nói:

–Ông có một phương pháp chữa lành học từ Agnes Sanford. Tôi muốn sử dụng phương pháp của ông và phát triển thêm ra trong lãnh vực Tâm lý học.

Ông ta nói:

–Xin Cha cứ làm những điều gì mà Chúa Thánh Linh dẫn dắt Cha.

Từ đó tôi phát triển dịch vụ Chữa lành ký ức trong một chương trình dài 10 tiếng đồng hồ. Sau đó, nhiều người đặt mua các băng chữa lành này nên sau cùng, chúng tôi thành lập mục vụ băng Claretian, một trong những dịch vụ phát hành băng nói chuyện lớn nhất thế giới. Có mục lục đến 50 băng loại khác nhau.

Dịch vụ làm băng đọc này đã được Chúa chúc lành, bán chạy vô cùng, đang bán được 2000 Mỹ kim lên đến 100 ngàn Mỹ kim trong một năm. Mọi tiền lời đều dùng vào việc truyền giáo cho người nghèo ở Phi Châu. Sách và băng video của tôi cũng bán rất chạy trong mục vụ này. Hiện nay Chúa còn dẫn dắt tôi làm chương trình mục vụ truyền thanh và truyền hình nữa.

Những biến cố từ trước đến nay trong đời tôi chứng tỏ rằng Chúa đã dẫn dắt và yêu thương tôi vô cùng. Vì tôi bị bịnh cà lăm, nên Ngài dẫn tôi vào môi trường Tâm lý học, và cũng từ môn này đưa tôi khám phá ra những liên hệ tâm lý trong đặc ân tiếng lạ. Sự tò mò làm tôi tìm đến Phong Trào Canh Tân Đặc Sủng và rồi tôi được Chúa chữa lành. Đặc ân này giúp tôi liên lạc mật thiết với Chúa và rồi Ngài dẫn tôi đi vào chương trình Dịch Vụ Chữa Lành Ký Ức. Rồi quý vị thính giả đặt mua băng, rồi mục vụ băng nói Claretian, tiền lời giúp người nghèo ở Phi Châu. Điểm quan trọng là Chúa để cho tôi có tật cà lăm để cuối cùng, những người nghèo ở Phi Châu được sự giúp đỡ.

Tôi đứng lặng người chiêm ngưỡng quyền năng của Chúa. Thật khó mà tin được. "Lạy Chúa, Ngài thật cao cả vĩ đại! " Người ta đến với tôi và dùng ơn tiên tri nói với tôi về điều Chúa sẽ làm cho mục vụ của tôi trong tương lai. Điều này làm cho tôi choáng ngợp. Tôi ngưỡng phục việc Chúa làm trong đời sống tôi. Một người vì bịnh cà lăm, bị bốn tu viện từ chối vì không hợp với chức vụ Linh mục, thế mà Ngài dùng tôi để xây dựng Nước Trời.

Tuy nhiên, khi nhìn lại và thấy rõ bàn tay Chúa hoạt động trong đời tôi, tôi cảm thấy tin tưởng để Ngài chuẩn bị chương trình hoạt động cho tôi trong tương lai. Quá khứ luôn được dùng để chuẩn bị cho tương lai.

Chúa có thể dùng mỗi người trong chúng ta. Ai cũng có đặc ân và quà của Chúa tặng để dùng trong việc vinh danh Ngài, mặc dầu có những trở ngại trên đường đi. Nếu ai nhìn kỹ lại các biến cố trong đời mình đều có thể kết luận như điều tôi vừa trình bày.

Trong một trường hợp, tôi lên Alaska, nơi chỉ có tuyết lạnh bao phủ. — giữa không trung có một chiếc lều bé nhỏ và nơi ấy tôi thấy một đám thiếu niên đang giơ tay lên trời để ca ngợi Chúa:

"Xin Chúa hãy gửi Thần Khí đến và Ngài tái tạo khuôn mặt của trái đất." (Tv 104,30).

Tôi đã chứng kiến quyền năng của Chúa ở Ai-Cập, Na-uy, Thụy-Điển, Do-Thái, Phi-Châu và nhiều quốc gia khác. — khắp nơi, Ngài ban quyền năng, tình yêu và đặc biệt là sự chữa lành. Trong một cuộc hành hương ở Pakistan, một phụ nữ trong đám khách du lịch đi bên đường thì gặp một người bản xứ đang tiến về phía bà. Thiên Chúa muốn bà ngừng lại và đặt tay cầu nguyện cho ông ta. Thế là bà tiến đến và đặt tay trên người ông ta. Ông ấy run rẩy và la hét. Sau đó, người thông dịch viên nói là ông này bị điếc từ khi mới sinh. Khi bà này đặt tay xin ơn cho ông thì ông ta không còn điếc nữa mà nghe thấy ngay lập tức. Đây là một ví dụ chứng tỏ quyền năng của Chúa Thánh Linh hiển hiện ngay trong thời đại này.

LẠY CHÚA, XIN CHÀO CHÚA!

Có nhiều người thức dậy và nói:

–Chào buổi sáng, Chúa ơi!

Còn có người nói:

–Chúa tốt lành ơi, lại đến buổi sáng rồi.

Đó là hai thái độ sống. Có thể là một thời gian vui vẻ để sống hay là một thời gian tẻ nhạt, chán chường. Nếu bạn sống trong Thần Khí Chúa, bạn sẽ hành động, cảm nhận tình yêu Ngài trong cuộc sống, đó là thời gian vui tươi. Nhưng nay cũng là thời buổi nguy hiểm với các tội ác đầy nhan nhản: sách vở, phim ảnh khiêu dâm, loạn luân, lợi dụng tình dục, phá thai, bất công, tội ác được lập thành hệ thống tổ chức. Tuy nhiên, trong Rôma 5: 20, Chúa nói:

"Nhưng ở đâu tội lỗi đã lan tràn, ở đó ân sủng càng chứa chan gấp bội."

Chúng ta đứng cạnh thác Nicagara hùng vĩ, có người chỉ có một chai nhỏ để đựng nước, có người có ly, có xô, có bể để chứa. Nhưng cho dù ta có đồ chứa nước lớn cách mấy cũng không chứa hết số nước. Thể tích của những đồ chứa nước của ta tùy theo mỗi cá nhân, tùy theo sự liên hệ, đối thoại giữa Chúa và chúng ta.

Lời Dịch Giả

Nhằm đáp ứng với sự phát triển của Phong Trào Canh Tân Đặc Sủng, nhiều linh mục đã viết một số tác phẩm Anh ngữ về Ơn Chúa Thánh Linh và Đời Sống Đổi Mới của những tín hữu khi đã được Ơn Thanh Tẩy trong Chúa Thánh Linh.

Hơn nữa, nhận thấy nhu cầu phát triển Ơn Chúa Thánh Linh cần được phổ biến trong Cộng Đồng Công Giáo Việt-Nam, chúng tôi đã mạo muội xin phép Linh Mục ROBERT DE GRANDIS và được Ngài viết thư cho phép chuyển dịch các tác phẩm của Ngài sang Việt ngữ và xuất bản.

Vì thế chúng tôi sẽ lần lượt dịch các tác phẩm của Ngài (trên 30 tác phẩm) để phổ biến trong Cộng Đồng Công Giáo Việt Nam. Các dịch phẩm sẽ được xuất bản để giúp quý vị độc giả tìm hiểu rõ hơn về quyền năng tối thượng của Chúa Thánh Linh.

Xin Chúa trả công bội hậu cho quý vị ân nhân và độc giả. Mong được quý vị ủng hộ để những tác phẩm khác được góp mặt với đời hầu làm sáng danh Thiên Chúa.

Kim Hà
Tháng 01 năm 2002