Lời Chứng

Tôi chẳng còn nhỏ dù chưa hẳn lớn. Đang lớn. Tôi mới độ tuổi “bẻ gãy sừng trâu” mà thôi. Khó chịu khi “bị” gọi là cô bé nhưng cũng chẳng ưa gì khi “được” tôn là… chị. Ngược đời và bướng bỉnh vậy đó. Thời gian như chạy nước rút. Thế mà đã mười năm rồi. Anh có giận Nữ Hoàng không?

o0o

NuHoangVốn năng động nên tôi chẳng ưa gì mấy “ông” lầm lì, cả ngày chẳng thèm nhếch môi lấy nửa lời. Tôi từng “thề độc” là không bao giờ chịu đội trời chung chứ đừng nói chi “hảo tâm” mà hé ngăn tim cho loại người như vậy. Đời làm gì có loài hoa nào cho ong Vò Vẽ!

Chẳng hiểu sao ba má tôi “rước” cái “anh thầy” mặt còn búng ra sữa ấy về nhà dạy kèm cho thằng Út nhà tôi nữa. Dĩ nhiên “người ấy” hơn tôi có đến dăm bảy lần mùa Thu lá úa, dám chưa có mảnh tình rách nào vắt vai! Nó học đâu đến nỗi mà phải kèm với cặp chi cho “rách việc” không biết. Người ta ít ra cũng có cái tướng, đằng này thì… Thánh Thần Thiên Địa ơi, người như cá hố, đã vậy tóc lại để dài, trông càng “tê-nặng” (tệ). Thấy mà… “thương” luôn. Gương mặt “hảm tài ấy thấy “dễ xa nhau” ghe đi! Tôi thử liếc xem “anh thầy” có nhìn tôi mỗi lần tôi xuất hiện hay không nhưng vô ích. Không phản ứng nào xảy ra. Xí! Làm bộ làm tịch. Có hỏi chắc gì “được” tôi trả lời? Bản tính tự ái bẩm sinh của con gái trong tôi trỗi dậy cực mạnh. Tôi “ném” cho “anh thầy” hàng loạt những “tia mắt cực nóng”, hơn cả các nhà thôi miên, hơn cả dạng “những con mắt mang hình viên đạn”!

Lâu ngày quen mắt, nhìn đỡ “gai” dần. Cứ giờ tôi đi học về là giờ “anh thầy” lên lớp cho thằng Út. Lên lầu thì tôi phải đi qua nơi hai thầy trò “làm việc”. Chiếc cầu thang “độc đạo” ấy vô tình trở thành đồng lõa với thời điểm tôi lên lầu. Khó chịu mấy cũng phải cắn răng ráng mà chịu!

Có lần nhìn vở học thêm của thằng Út, tôi thấy “mẹo” để dễ nhớ các nguyên âm trong Anh ngữ: 0 Yêu Ai (0 đọc là “không”). Trừ Y là bán nguyên âm, còn lại là 5 nguyên âm. Quái! Gã “anh thầy” này ranh ma ra trò. Thấy cũng hay hay, dễ nhớ. Tò mò, tôi coi thêm và nhớ được vài tiếng Mỹ lóng như: Motor-Mouth là người nói nhiều, Ass-Kisser là người nịnh hót, Wino là người nghiện rượu,… Tôi bật cười một mình vô cớ (nhưng không hề vô duyên đâu nhé!). Kể ra “anh thầy” này cũng không đến nỗi “dỏm” như tôi tưởng. Thành kiến giảm đột ngột như hạ áp suất nhiệt đới.

Lật lật vài trang nữa, tôi giật mình khi thấy tấm linh ảnh Lòng Chúa Thương Xót. Sau này tôi “điều tra” thằng Út thì nó nói thầy tặng nó tấm linh ảnh và khuyên nó cố gắng tôn sùng Lòng Chúa Thương Xót, mỗi ngày cứ thường xuyên đọc: “Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Ngài! Vì cuộc Khổ Nạn đau thương và Phục sinh của cúa Giêsu, xin thương xót chúng con và toàn thế giới”. Vậy thôi, rất đơn giản mà hiệu quả. Thì ra “anh thầy” cũng dân Công giáo như tôi. Nhưng không ngờ nhìn vậy mà cũng đạo đức dữ!

o0o

Hôm đó, “chẳng may” ba má đi công chuyện, cho cả thằng Út theo. Đột xuất nên không kịp báo cho “anh thầy” biết trước được. Chiều đi học về thấy “anh thầy” đang nhấn chuông cổng. Không dưng tôi thấy… ngại. Nhưng không lẽ bất lịch sự đến nỗi cứ mặc kệ “anh thầy”? Xưng hô là gì? Là “anh” thì hơi kỳ, là “thầy” thì… (Tôi vậy mà gọi “người kia” là thầy ư? Còn khuya! Không bao giờ! Trừ khi bùng nổ đại chiến thế giới thứ ba). Suy đi nghĩ lại nhanh như chớp, thôi thì dù gì cũng là thầy của thằng Út, gọi “thầy” thay thằng Út chứ có phải mình “tôn xưng” đâu mà… sợ! Tôi căng thẳng:

– Chào thầ… ầy!

“Anh thầy” quay sang tôi, mặt lạnh như nước đá cục, không thèm nhếch mép cười “miểng chai” một miếng dù chỉ là cười gượng. Keo dễ sợ! Thật là phí nụ cười của tôi. Người gì mà… khó chịu! May mà còn được câu “chào cô”, rồi tiếp:

– Khôngcó ai ở nhà sao cô?

Máu tức dồn lên tới chỏm đầu, tôi “phang” liền:

– Nhấn chuông không ai ra thì biết. Còn phải hỏi?

– Xin lỗi cô. Hôm sau tôi tới.

“Anh thầy” dắt xe đi. Tôi chợt thấy “tội nghiệp” nên “lòng chợt từ bi bất ngờ” và “bố thí” thêm một câu:

– Thầy… vô nhà đã.

– Cảm ơn cô. Tôi về thôi.

Tôi “phịa” nhanh như máy vi tính:

– À, thắng Út nhờ… em… hỏi thầy điều này (Dĩ nhiên chữ “em” được phát âm rất “mỏng” và nhẹ như không nghe thấy. Ngu gì nói lớn!).

Thực ra đâu phải vậy. Tôi cũng chẳng hiểu sao tôi lại có thể “phịa” mau và logic đến thế. Có trời mới biết! Kể ra tôi cũng “đáng nể” thật. Cuối cùng, “anh thầy” đành “ngoan ngoãn” như chiên vậy. Tôi định bụng phá “ổng” cho… bõ ghét! Tôi cười thầm: “Sập bẫy rồi, chàng khờ ạ! Làm thầy thằng Út chứ đâu phải thầy của Nhỏ này. Tướng này có vợ, không bị “ăn hiếp” cũng coi chừng bị… “cắm sừng”. Coi đàn ông vậy chứ “nai tơ” quá. Dễ mắc lừa con gái “dụ” thí mồ đi!

– Thầy ngồi một lát.

Hồi lâu sau tôi mới ra với hai ly nước chanh trên khay. Một chiếc muỗng đã được “tẩm độc”. Tôi “tử tế”:

– Mời thầy dùng nước.

“Anh thầy” khẽ gật đầu. Nghèo nói dễ sợ! Tôi vừa giục vừa cầm muỗng nhẹ khuấy ly của tôi và nói:

– Đường còn lắng dưới ly đó thầy.

“Anh thầy” cầm muỗng. Trúng độc kế. Tôi vừa muốn bật cười vừa thấy lo lo. Tôi nói lảng:

– Thằng Út nhờ nói thầy mua giùm nó cuốn tiếng Mỹ lóng chi đó.

– Cuốn SLANG này chứ?

– Em không biết. Nghe nó nói vậy đó. Thầy cho coi thử.

Lõm bõm vốn liếng Anh ngữ chương trình phổ thông thì bằng ai. Tôi lật tới lật lui cho ra vẻ. Trời ạ! “Anh thầy” trùng tên với tôi. Tôi giả đò:

– Minh Hải là gì hả thầy?

– Có thể hiểu là Biển Đẹp.

Tôi đắc chí. Tôi chứ giỡn sao! Tôi chẳng vừa:

– Biển Đông chắc buồn lắm hả thầy?

– Tùy.

Tôi “gài số”:

– Thầy dùng nước đi!

Tôi suýt bật cười thành tiếng khi “anh thầy” vừa uống một ngụm đã thót người như điện giật, mặt nhăn như… khỉ ăn ớt. Mà ớt thật, vì muỗng đó tôi đã khéo léo bôi ớt hiểm mà. Chu choa! Chắc là khó uống lắm. Tôi tỉnh bơ:

– Vừa uống không thầy?

Rút khăn tay lau miệng, “anh thầy” miễn cưỡng gật đầu. Tội nghiệp!

– Em xin lỗi. Chắc tại em lấy lộn muỗng.

– Không có gì!

Thế nhưng trong thâm tâm tôi lại tự mãn nguyện với “trò đùa thông minh” của mình như thế. Chỉ số IQ (Intelligence Quotient – chỉ số thông minh) của tôi hẳn phải ngang tầm cỡ quốc tế.

o0o

Không biết nghe thằng Út “nổ” về gia sư của nó cỡ nào mà ba má tôi liền mời ngay “anh thầy” về dạy kèm co tôi luôn một thể. Thế mới chết! Tôi không dám có ý kiến. Thế là dù muốn dù không tôi cũng phải gọi “anh thầy” là thầy chính hiệu con nai vàng.

Qua một năm học với thầy Đông Hải, tôi khá Anh văn hẳn lên. Vừa lấy chứng chỉ A, tôi đang “gạo” tiếp để lấy chứng chỉ B khi nào xong tú tài. Tức mình vì thầy ít nói, nhưng cũng phải công bằng mà cảm ơn thầy đã “tác động” nhiều đến tính bướng bỉnh của tôi. Nhưng con gái vẫn là con gái, khó mà không nhõng nhẽo, nhất là khi chợt nhận ra mình có “tố chất con gái” hơn trước. Càng thêm tuổi càng thêm… “khôn ngoan” mà!

Có lần thầy hỏi tôi:

– Minh Hải ước mơ gì sau khi đậu tốt nghiệp?

– Em… em sẽ cố lấy chứng chỉ B và C.

– Sau đó nữa?

– Em đi… tu.

Thầy im lặng nhìn vào khoảng không thăm thẳm. Tôi bật cười:

– Nói chơi chứ em mà tu nỗi gì. Em “quậy” thế này sẽ chẳng tu viện nào dám chứa đâu.

– Không hẳn như vậy.

– Thiệt mà. Nói chứ… em thích làm tiếp viên hàng không. Thầy thấy em đủ tiêu chuẩn chứ?? Nếu còn thời quân chủ, em mơ làm Nữ Hoàng. Như nữ hoàng Cleopatra, Arsinoë II hoặc Nefertiti của Ai Cập, hoặc như Elizabeth của Anh quốc chẳng hạn. Không thì cũng phải như nữ thủ tướng “thép” Thatcher mới chịu.

Thầy cười và quay đi. Giờ mới chịu cười, mà lại cười lén. Ghét! Rồi “anh thầy” nói:

– Ảo tưởng và tham lam quá không?

– Bình thường. Còn thầy?

– Làm phó thường dân Nam bộ thôi.

– Hứ!

– Chứ sao nữa? Minh Hải là Nữ Hoàng kia mà.

– Nhớ ơn thầy, em sẽ phong thầy làm Tể Tướng, hoặc ít ra cũng là Thượng Thư. Được không?

– Được. Nhưng Nữ Hoàng đừng độc đoán quá kẻo bàn dân thiên hạ khổ. Và nhớ là đừng phạt ai uống nước chanh pha… ớt.

– Hứ!

o0o

Nắng đầy sân. Thời tiết oi mưa. Nắng gay gắt như nỗi nhớ quay quắt về kỷ niệm xa xưa. Cô bé Minh Hải chẳng bao giờ có thể trở thành Nữ Hoàng mà chỉ là một nữ tiếp viên hàng không, dĩ nhiên không “quậy” nữa. Hàng triệu lượt khách đi và đến phi trường Tân Sơn Nhất.

Còn anh? Đông Hải ơi! Sao Minh Hải không gặp anh đáp chuyến bay nào? Thời gian ơi! Biển Đẹp sẽ không còn đẹp như xưa nữa vì “ô nhiễm” chất buồn. Còn Biển Đông có vỗ sóng không? Bao la mãi không? Lẽ nào Đông Hải lặng mãi? Trên đời có ai tát cạn Biển Đông không anh? Trả lời em đi! Ngày xưa em bồng bột và mơ mộng tham vọng làm Nữ Hoàng. Còn bây giờ, em chẳng thèm làm Nữ Hoàng nữa nếu thiếu hạnh phúc. Ngày xưa em thường hát:“Em bảo anh nếu em là Nữ Hoàng, anh xin gì thì em sẽ ban cho, nhưng nói trước không nhường ngôi đâu nhé!...”.

Không. Em chẳng ích kỷ vậy đâu. Em sẽ nhường ngôi cho anh, Đông Hải ơi! Những nguyên âm kia, nếu là anh, em sẽ không làm như anh dạy thắng Út, mà em sẽ hoán vị. Thay vì “xác định” là “0 YÊU AI”, em sẽ “nghi vấn” là “YÊU AI 0?” cơ đấy.

Tại anh đó. Nhưng tất cả đã hóa thành cổ tích. Có lẽ giờ này anh đang thánh thiện trong từng lời Kinh Nhật Tụng. Còn em vẫn là em, Nữ Hoàng không đăng quang, Đông Hải à! Đừng giận em. Con gái mà anh!

Trời vào khuya và trời chuyển mưa, tôi chợt ước gì có một phép mầu… Và tôi chợt mở ngăn kéo ra lấy tấm linh ảnh Lòng Chúa Thương Xót mà ngày xưa anh tặng. Tôi giật mình khi thấy thư mời dự lễ phong chức linh mục sắp tới tại Nhà thờ Chính tòa. Có lẽ tôi đi vắng mấy bữa nên má hoặc thằng Út bỏ thư vô đây. Cảm xúc rất lạ, tôi ngước nhìn Chúa Giêsu: “Lạy Chúa, xin gìn giữ anh thành thiện và trung thành trong thiên chức linh mục, xứng đáng là Alter Christus” (*).

TRẦM THIÊN THU
(*) Alter Christus nghĩa là Kitô khác.