Bà Là Ai?

BÀ LÀ AI ?

CHỨNG TỪ TRUNG THỰC VÀ ĐẦY XÚC ĐỘNG
CỦA MỘT KÝ GIẢ TIN LÀNH VỀ ĐỨC MẸ

Chuyển ngữ từ cuốn “MEDJUGORJE, THE MESSAGE” của Wayne Weible
Paraclete Press, Orleans, Massachussets, 22nd Printing, 1996.

[BBTMạng lưới Khơi Nguồn (Khoi-Nguon.com) xin chân thành cám ơn Linh mục Phêrô Hoàng Minh Tuấn, CSsR đã dịch ra tiếng Việt và cho phép chúng con được đăng lên mạng cho mọi người được hưởng ân huệ của Chúa. Xin Chúa trả công bội hậu cho cha.


“Các con là con Mẹ, và Mẹ xin các con hãy làm theo Ý Con Mẹ...”

Chương 3

SỨ ĐIỆP

Cuộn băng vidéo khởi chiếu một đoạn khá dài cảnh ngọn núi phía sau nhà thờ Thánh Giacôbê, trên đỉnh núi có một tượng Thánh Giá đúc bê tông. Tiếp đến, trên nền nhạc của bài hát lễ bằng tiếng Croát, máy quay phim từ từ cho thấy cận ảnh ngôi Thánh đường, với hai tháp chuông và đám đông dân chúng tụ tập trước sân. Một linh mục Công giáo người Mỹ đang phỏng vấn dân chúng đến từ khắp nơi: Pháp, Ý, Đức... Ở đấy có những đôi vợ chồng, những gia đình và nhiều người trẻ. Ngài hỏi họ tại sao đến đây và đã tìm thấy gì. Đoạn phim này kéo dài khoảng 15 phút. Cảnh sau, ống kính tập trung vào sáu thiếu niên đã trở thành “thị nhân” và trung gian chuyển lại các Sứ điệp của cuộc hiện ra.

Như sách trên đây của linh mục Faricy tường thuật, các em là những thiếu niên trông rất bình thường, khỏe mạnh. Theo bản năng tự nhiên, tôi bắt đầu ghi: mỗi em có cá tính mạnh mẽ và phát triển tốt, có vẻ hạnh phúc và thoải mái. Đó là những đứa trẻ khá dễ coi, nhưng hoàn toàn trung bình. Cuộn phim được quay trước đây mấy tháng, tức là bốn năm sau những biến cố đã được kể lại trong sách, và bây giờ mọi việc đã được ổn định cách đáng kể. Các lần hiện ra buổi chiều hằng ngày đã trở nên thường lệ, và chính quyền tỏ ra bớt khắt khe. Sự thay đổi thái độ này có nguyên nhân chủ yếu là nguồn lợi ngoại tệ bất ngờ và khổng lồ, thu được từ túi khách du lịch và hành hương.

Khi chiếc máy quay phim thu cận ảnh các thị nhân ngay trước giờ hiện ra, mọi tính cách khách quan nhà báo của tôi tan biến. Lúc ấy, tôi thấy tôi cứ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Thật không thể tin nổi!” Nhưng ngay lập tức, trong thâm tâm tôi lại cảm thấy đó là sự thật. Nhưng làm sao chuyện ấy đã xảy ra trong một thời gian lâu dài như thế, mà không một ai trong đất nước này (Mỹ) biết đến vậy?

Từ trái: Ivan, Marija, Ivanka, Jakov, Vicka. Hì̀nh chụ̣p nà̀y đã̃ minh hoạ̣ những điều mô tả dưới đây lúc các em thị nhân diện kiến Đức Mẹ.

Mấy em thị nhân bắt đầu cầu nguyện. Đột nhiên, các em dừng lại ở giữa câu và quỳ thụp xuống. Vicka mỉm cười và rõ ràng là đang nói chuyện, nhưng không có âm thanh nào phát ra từ đôi môi đang mấp máy của em. Ivan cũng đang chuyện trò trong im lặng, nhưng đôi môi mấp máy không đồng bộ với môi của Vicka. Marija chỉ chăm chú nhìn lên cao, miệng mỉm cười trong dáng điệu tôn kính. Tất cả các em đều nhìn về cùng một hướng, và không ý thức về sự có mặt của đám đông đang vây quanh mình hay về những ánh chớp sáng của đèn flash hướng thẳng vào mặt mình.

Khi đang xem say sưa, tôi bỗng có một cảm giác lạ lạ: có ai đó đang nói với tôi! Không phải một tiếng nói tai nghe được, nhưng là một tiếng nói từ bên trong tôi. Thật khó tin! Nhưng một cách nào đó, tôi biết chính là tiếng nói của Đức Trinh Nữ Maria.

Toàn thân tôi ra tê dại. Mọi vật trong phòng như biến tan đâu mất, chỉ còn lại mỗi mình tôi với các điều đang tiếp diễn trên màn ảnh truyền hình. Và tiếng nói bên trong ban một sứ điệp: “Con là con Mẹ, Mẹ xin con hãy làm theo Ý của Con Mẹ...”

Nghẹn ngào đến không thở được, tôi ráng đưa mắt nhìn qua phía Terri: Nàng có nghe thấy tiếng nói ấy không? Nàng đang thích thú nhìn lên màn ảnh, song hoàn toàn thản nhiên. Tôi nhận ra là điều đó chỉ xảy đến cho mình tôi thôi. Tim tôi đập loạn xạ, tưởng chừng như sắp chết giấc đi được. Tiếng nói còn tiếp tục: “Hãy viết về các biến cố ở Mễ Du! Việc này sẽ trở nên sứ mạng của đời con, nếu con đồng ý chấp nhận. Không bao lâu nữa, con sẽ thôi công việc hiện tại con đang làm.”

Phần còn lại của cuộn băng trước mắt tôi chỉ còn là một đám sương mù đối với tôi. Khi phim kết thúc, chúng tôi chỉ ngồi và nhìn nhau sững sờ. Tôi có nên nói cho Terri biết việc vừa xảy ra không? Cô ấy có tin tôi không? Cuối cùng nàng nói:

- “Quả thật hay lắm, hay hơn đọc trong sách. Cũng lạ thật, em thấy mình có thể tin câu chuyện này không mấy khó khăn.”

Tôi chỉ còn biết gật đầu cách ngớ ngẩn. Terri nhìn tôi, chờ đợi một phản ứng. Khi thấy sắc mặt tôi có vẻ khác thường, cô ấy hỏi:

“Kìa, anh làm sao vậy?”

- “Terri à, anh biết nói ra điều này, em sẽ cho là điên khùng, nhưng Bà ấy vừa nói với anh...”

- “Ai vậy?”

- “Đức Trinh Nữ Maria. Bà vừa nói với anh đấy. Bà xin anh loan báo sứ điệp của Người” - Tôi nghẹn lời.

Nàng đăm đăm nhìn tôi một lát: “Anh có nghĩ là anh bị tác động quá đáng bởi vụ này không?”

- “Terri này, anh quả quyết với em điều đó xảy ra thật mà!”

Tôi không thể trách vợ tôi hoài nghi, nhưng tôi thất vọng vì nàng không tin tôi. “Anh không biết thế nào và tại sao, nhưng anh quả quyết với em là chuyện đó xảy ra thật!”

Nàng mỉm cười và cố làm cho câu chuyện ra nhẹ nhõm hơn: “Thôi được, mà sao anh không uống vài viên aspirine rồi đi ngủ? Sáng mai sẽ ổn thôi!”

Tôi lắc đầu: “Em đi ngủ trước đi! Chắc anh không tài nào ngủ được!”

Nàng đứng dậy, đến bên tôi và ôm hôn tôi. Bây giờ nàng nhận ra: dù chuyện ấy có xảy ra thật hay không, thì tôi thực sự đã bị cuốn băng đó tác động sâu xa rồi... “Anh đừng lo nghĩ gì nữa. Nếu đó là xác thực, sớm muộn gì rồi anh cũng sẽ biết thôi. Em đi ngủ đây, anh đi ngủ lúc nào tùy ý.”

Tôi ngồi một chặp lâu, mắt nhìn đăm đăm vào màn hình tivi đã tắt, đảo qua đảo lại trong đầu những gì mới xảy ra. Thế rồi, hít một hơi thở thật sâu, tôi quyết định làm sáng tỏ câu chuyện. Tôi chưa hề có một kinh nghiệm nào trước đây, để có thể chuẩn bị cho tôi về việc này. Tôi đứng trước hai khả năng: hoặc là tôi khùng, hoặc tôi vừa mới nhận một sứ điệp của Thiên Chúa qua Đức Trinh Nữ Maria.

Phải chăng cái gì đó đã quật ngã tôi? Đời tôi đã gặp nhiều áp lực đè nặng, nhưng có cuộc đời nào mà lại chẳng có áp lực đâu! Trong vòng chín năm, chúng tôi đã làm chủ và điều hành bốn tờ tuần báo và một nhà in. Áp lực căng thẳng là bạn đồng hành thường nhật: nào hạn chót phải trả tiền, nào cạnh tranh, nào những rắc rối về nhân viên và bao thứ khác nữa... Có thể nói chắc chắn là trong đời tôi, chưa bao giờ tinh thần tôi lại ổn định hơn lúc này.

Tuy nhiên, suy tư về Đấng ấy còn khó khăn hơn gấp bội. Chúa Giêsu Kitô đột nhiên trở nên thật trước mắt tôi - một Chúa Giêsu thật bằng xương bằng thịt, Ngài đang sống, bây giờ và mãi mãi. Và Thân Mẫu Ngài, Đấng đang hiện ra với mấy thiếu niên ở làng Mễ Du... vừa mới nói với tôi.

Trước thực tại bỗng trở nên hiển nhiên này, tôi quỳ xuống và bắt đầu cầu nguyện, như chưa bao giờ tôi cầu nguyện như vậy trong đời.

--- o0o ---

Trở Lên Trên