Sống Thánh Giữa Đời

SỐNG THÁNH GIỮA ĐỜI

(Introduction À La Vie Dévote)

Nguyên tác của Thánh PHANXICÔ SALÊDIÔ, Giám Mục Tiến Sĩ Hội Thánh 
Bản dịch của Lm.Ph.HOÀNG MINH TUẤN, Dòng Chúa Cứu Thế

[BBT] Nhóm Khơi Nguồn xin chân thành cám ơn cha Hoàng Minh Tuấn cho phép đăng bài Sống Thánh Giữa đời này. Xin Chúa chúc lành và tuôn đổ muôn hồng ân xuống cho cha và trong sứ vụ của cha.

Trân trọng kính dâng Đức Trinh Nữ Maria Hồng Phúc. Mẹ đã khấng hiện ra tại Medjugorje để dẫn dắt chúng con trên con đường thánh thiện


PHẦN 3

Gồm các lời chỉ dẫn giúp thực hành nhân đức.

 CHƯƠNG 15
CÁCH THỰC HÀNH ĐỨC KHÓ NGHÈO THỰC TẾ DÙ SỐNG TRONG GIÀU SANG

Bức hoạ chân tướng của dân thành Nhã Điển (Hy Lạp) do nhà họa sĩ Pa-ra-xiô vẽ thật thần tình ! Bằng những nét tính tình tự nhiên, linh hoạt và thay đổi của họ, ông đã lột trần được chân tướng họ như sau : nóng giận, bất công, thay đổi, lịch thiệp, khoan hồng, thương xót, kiêu kỳ, vẻ vang, khiêm tốn, làm phách và nhát gan : tất cả ! Phần tôi, tôi cũng muốn đặt chung trong lòng con, Philôtê, sự giàu có với đức khó nghèo sự chăm lo với lòng khinh chê các của thế tạm.

Hãy lo sao cho của cải con sinh sôi nảy nở hơn người đời. Thử hỏi có phải những thợ làm vườn của vua chúa chẳng thường xuyên cần và tận tụy trồng trọt và sửa sang vườn cảnh mà họ có phận sự chăm nom cũng y như chúng thuộc về của họ sao ? Tại sao vậy ? Hẳn vì họ coi các vườn cảnh đó như những vườn cảnh của vua chúa mà họ muốn làm cho các ông ấy vui lòng bởi công việc mẫn cán của mình. Philôtê, đây cũng thế, các của cải ta không thuộc về ta, Thiên Chúa đã trao cho ta săn sóc, Ngài muốn ta làm chúng sinh lợi. Chăm nom săn sóc như thế ta làm hài lòng Ngài vì đã phục vụ chu đáo.

Nhưng phải săn sóc nhiều hơn và tử tế hơn các người đời săn sóc của cải họ. Họ chịu khó vì chỉ muốn mưu lợi cho chính họ, còn ta, ta làm là vì mến Chúa. Mà yêu mình là thứ tình hung bạo mạnh mẽ, xôn xao, nên sự săn sóc cho mình cũng đầy xao xuyến, lo lắng, bồn chồn, buồn sầu. Còn tình yêu Chúa thì êm ái, bình tĩnh, an hòa, nên lo lắng yêu Chúa cho dù là để toan tính về của cải thế tạm, cũng vẫn êm ái, đáng mến và tươi đẹp. Ta hãy biết săn sóc như thế khi coi sóc và ngay cả khi tăng gia các của cải thế tạm của ta, lúc gặp dịp chính đáng hay địa vị đòi hỏi. Vì Thiên Chúa muốn ta làm thế vì yêu mến Ngài.

Song coi chừng kẻo tính vị kỷ đánh lừa con. Nhiều khi nó trá hình đội lốt lòng mến Chúa khéo đến nỗi ta lầm. Muốn khỏi mắc lừa, và để sự săn sóc của cải không biến thành hà tiện, thì ngoài những điều nói ở chương trước, ta còn phải thực hành đức khó nghèo cụ thể, thực tế giữa các của cải Thiên Chúa đã ban cho.

Vậy con hãy vui lòng bỏ ra đôi phần của cải và đem cho kẻ nghèo. Cho người khác là làm mình nghèo đi. Cho bao nhiêu, nghèo đi bấy nhiêu. Thiên Chúa sẽ đền bù lại, không những ở đời sau, mà ngay ở̉ đời này, thành ra không có gì làm ta sung túc hơn là bố thí. Đang khi đợi Chúa đền bù, con cũng cứ nghèo đi cái đã. Ôi bố thí, thật là việc nghèo đi thánh thiện và giàu có thay !

Con hãy yêu kẻ nghèo và sự nghèo khó. Bởi lòng yêu ấy, con trở nên nghèo khó thật, vì như lời Kinh Thánh nói : “Ta nên giống cái ta yêu thích”. Tình yêu làm cho hai người yêu nhau nên bằng nhau. Thánh Phaolô viết : “Ai yếu đuối mà tôi chẳng nên yếu đuối như họ” (2Cr 12, 10). Ngài có thể nói : Ai nghèo khổ mà tôi chẳng nên nghèo khổ với họ ? Tình yêu biến Ngài giống kẻ ngài yêu. Nếu con yêu kẻ nghèo, con sẽ chia phần nghèo khổ thật sự với họ, nghèo như họ.

Nếu con yêu kẻ nghèo, con hãy đi lại với họ, vui thích thấy họ đến nhà con và con đến thăm họ. Hãy vui vẻ tiếp chuyện họ. Hãy vui lòng để họ ở gần con trong nhà thờ, ngoài phố hay nơi nào khác. Con hãy khó nghèo trong lời ăn tiếng nói với họ như bạn đồng số phận : Nhưng tay con hãy giàu có khi phân phát của cải cho họ.

Hỡi Philôtê, con muốn làm hơn nữa chăng ? Hãy đừng chỉ nghèo như kẻ nghèo, còn nghèo hơn kẻ nghèo. Làm sao ? “Đầy tớ hèn hơn chủ”. Nên con hãy làm tôi tớ người nghèo đi giúp bên giường họ, giúp khi ốm đau, tự tay giúp. Con làm bếp ch họ, và lấy chính tiền của con. Hãy giặt giúp, là ủi áo quần cho họ. Ôi Philôtê, giúp việc ấy thật huy hoàng hơn cả chức làm vua. Tôi không hết khâm phục lòng hăng hái thực hành điều này của thánh Lu-y, là một trong những vua lớn nhất dưới gầm trời này. Lớn trong đủ vẻ lớn lao. Đây : người đi giúp bàn ăn cho kẻ nghèo người nuôi hầu như mỗi ngày, người vời ba người nghèo đến ăn cùng mâm với người. Nhiều lần người ăn cháo họ ăn thừa với một tình yêu rõ rệt. Khi người thăm nhà thương - là điều người quen làm - người thường giúp kẻ mắc những bệnh tật nhờm tởm hơn cả như hủi, ung nhọt thối tha và các bệnh giống vậy. Khi làm, người để đầu trần, quỳ gối dưới đất, tôn kính Chúa Cứu Thế nơi họ. Người yêu quý họ hết tình như người mẹ yêu quý con. Thánh nữ Ê-li-da-bét, con vua Hung Gia Lợi, thường hay lui tới sống với kẻ nghèo. Đôi khi để giải trí, người bận áo như một người nghèo, ngay lúc ở giữa các bà lớn trong triều. Người nói : “Nếu tôi là người nghèo, tôi sẽ mặc như thế này”. Lạy Chúa tôi, thật vua ấy, bà hoàng ấy nghèo khó trong giàu sang và giàu sang trong nghèo khó.

“Phúc cho người nghèo khó như thế vì Nước Trời thuộc về họ”. “Ta đói, chúng con đã cho ăn ; giá lạnh đã cho mặc, các con hãy đến lãnh lấy Nước Trời đã sẵn dọn cho chúng con từ khi tạo lập thế giới”, đó là lời Vua các kẻ nghèo và Vua trên hết các Vua sẽ phán trong ngày phán xét sau hết.

Không ai tránh khỏi đôi khi mắc thiếu thốn, hay gặp những điều bất tiện : khách đến chơi nhà, ta muốn tiếp đãi tử tế, song không có những phương tiện lúc đó. Ta có áo đẹp cất một nơi, đang khi ở nơi khác ta cần đến để tiếp tân lại không có.


Có khi rượu để trữ trong kho bị hư hỏng, chỉ còn đặt rượu xấu không ra gì. Về đồng ruộng, chỉ có lều tranh, thiếu đủ mọi vật cần, không giường, chiếu, phòng bàn, người giúp đỡ. Dù giàu sang mấy, cũng thường có lúc ta thiếu vật này vật nọ. – Mà sống khó nghèo là vậy, là sống trong thiếu thốn. Philôtê, con hãy vui lòng về những bất tiện đó, hãy lãnh nhận và chịu đựng cách vui vẻ.

Khi những hoàn cảnh ngang trái xảy đến làm con nghèo túng nhiều hay ít : như bão tố, hỏa tai, nước lụt, hạn hán, trộm cướp, kiện cáo, ôi, đó thật là mùa thực hành đức khó khăn, khi biết nhẫn lãnh với lòng hiền hòa, những hao hụt tài sản, biết nhẫn nại, biết kiên trung thích ứng mình với hoàn cảnh nghèo túng mới ấy. Sách thánh kể : Ê-dau đến trước mặt cha, cánh tay vốn đầy lông lá, Gia-cóp là em cũng bắt chước (Sáng thế thư 27), song lông ấy không là lông thật, song là của bao tay, nên người ta có thể lột bộ lông giả ấy mà không làm đau đớn hay tróc thịt. Trái lại, lông tay của Ê-dau dính vào da, tự nhiên vốn vậy, ai nhổ hẳn làm cậu đau đớn lắm, và chắc cậu sẽ la ầm lên và có khi nổi giận đánh lại. Khi lòng ta dính bén của cải, nếu bão tố, trộm cướp, kẻ kiện tụng đến lấy một đôi phần đi, ta sẽ kêu rêu, sẽ bối rối, sẽ xao xuyến chừng nào ! Nhưng khi ta săn sóc của cải như Chúa muốn, chứ không để lòng dính bén, nếu có ai đến cướp lấy, ta sẽ không mất bình tĩnh và bằng yên. Người và vật khác nhau về bộ áo hoặc bộ lông : bộ lông của vật dính vào da, bộ áo của người chỉ khoác ngoài, người ta có thể mặc vào hay cởi ra tùy ý : của cải đối với ta cũng phải như vậy.

--- o0o ---