Sống Thánh Giữa Đời

SỐNG THÁNH GIỮA ĐỜI

(Introduction À La Vie Dévote)

Nguyên tác của Thánh PHANXICÔ SALÊDIÔ, Giám Mục Tiến Sĩ Hội Thánh 
Bản dịch của Lm.Ph.HOÀNG MINH TUẤN, Dòng Chúa Cứu Thế

[BBT] Nhóm Khơi Nguồn xin chân thành cám ơn cha Hoàng Minh Tuấn cho phép đăng bài Sống Thánh Giữa đời này. Xin Chúa chúc lành và tuôn đổ muôn hồng ân xuống cho cha và trong sứ vụ của cha.

Trân trọng kính dâng Đức Trinh Nữ Maria Hồng Phúc. Mẹ đã khấng hiện ra tại Medjugorje để dẫn dắt chúng con trên con đường thánh thiện


PHẦN 3

Gồm các lời chỉ dẫn giúp thực hành nhân đức.

 CHƯƠNG 12
ĐỨC THANH KHIẾT CẦN THIẾT

Đức thanh khiết là hoa hụê các nhân đức, nâng con người gần ngang bậc thiên thần. Cái gì đẹp đều trong sạch, mà sự trong sạch của loài người là đức thanh khiết. Người ta gọi thanh khiết là liêm khiết, và gọi việc thực hành đức thanh khiết là danh giá. Nó cũng được gọi là sự  tuyền vẹn, còn ngược lại thì gọi là truỵ lạc. Nói tóm, nó có cái vinh quang đặc biệt, là một nhân đức tốt đẹp của cả xác hồn.

Không bao giờ được phép gây thú vui dâm ô nơi thân thể, bằng bất cứ cách nào, trừ trong hôn nhân chính đáng. Sự thánh thiện của hôn nhân có sức bù đắp đủ để sửa chữa lại tai hại mà khoái lạc gây nên nơi người ta. Và ngay trong hôn nhân, cũng vẫn phải giữ ý ngay thẳng để cho tất cả mọi việc vợ chồng làm cho nhau được nên cao thượng bởi ý chí hoàn toàn thanh cao, liêm khiết.

Lòng khiết tịnh là cõi lòng không muốn nhận một vui thú nào ngoài hôn nhân, là điều Thiên Chúa cho phép. Ngoài đó ra, đừng nghĩ đến dù chỉ một ý tưởng khoái lạc, cố ý và đồng tình.

Bậc thứ nhất của đức ấy là : con hãy giữ mình khỏi mọi khoái lạc bị cấm, hoặc vì không được phép dùng ngoài hôn nhân, hoặc ngay trong hôn nhân song vì chúng nghịch với luật hôn nhân.

Bậc thứ hai : được chừng nào hay chừng nấy, phải bớt những vui thú vô ích và dư thừa tuy là được phép.

Bậc thứ ba : Đừng để lòng dính bén vấn vương những vui thú và khoái lạc phải dùng hay buộc dùng, vì dù có phải dùng những sự vui thú cần thiết, nghĩa là thuộc về cứu cánh và thể chế của phép hôn phối, tuy vậy không nên để lòng ta, trí ta quyến luyến những sự đó.

Ngoài ra, mỗi người đều rất cần đến nhân đức thanh khiết ấy. Người góa bụa cần có một đức thanh khiết đầy nghị lực, không những để khinh rể những điều nguy hiểm hiện tại hay tương lai, mà còn để xua đuổi những tưởng tượng sẽ bày vẽ lại trong trí các khoái lạc đã được phép dùng xưa trong hôn nhân ; lúc này người ta dễ mềm lòng trước cám dỗ. Thánh Ao-gu-ti-nô ngưỡng mộ đức trong sạch của A-ly-piô thân mến của Ngài đã biết hoàn toàn quên bỏ và khinh chê các thú vui xác thịt, mà chàng đã đôi lần hưởng dùng trong thời thanh xuân. Mà thật, khi quả cây còn nguyên vẹn, có thể giữ chúng trong đám rơm, trong cát hay ủ trong lá. Nhưng khi đã ăn dở, không thể giữ chúng lại được, cùng lắm có thể đem ngâm đường và mật làm mứt. Đức thanh khiết cũng thế, khi chưa bị tổn thương hay đụng chạm tới, có thể gìn giữ bằng nhiều cách : song một khi đã bị đụng chạm, không gì có thể giữ nó được nữa, trừ ra bởi một đời đạo đức hoàn hảo, là mật và đường của tâm hồn như tôi thường nói.

Những người trinh khiết cần có một đức thanh khiết cực độ thanh cao và tế nhị, để tiễu trừ khỏi lòng họ mọi ý nghĩ hiếu kỳ, và tuyệt đối khinh miệt mọi thứ khoái lạc nhơ nhuốc mà nói thật chẳng đáng người ta thèm muốn, vì loài trâu ngựa mới dầm mình trong đó. Vậy, những tâm hồn thanh sạch hãy cận thận đừng bao giờ đâm nghi hoặc đức thanh sạch là điều tuyệt hảo vô song hơn tất cả những gì không đi đôi với nó. Thánh cả Hiê-rô-ni-mô nói : Kẻ nghịch đem hết lực lượng thúc bách những người trinh khiết ước ao nếm khoái lạc, bằng cách phô bày vẻ thú vị và tươi đẹp nhiều hơn là thật. Cái đó thường làm cho họ xao xuyến nhiều, vì cái họ không biết đến, họ lại cho là êm đẹp ; như con bướm đêm, nhìn thấy ánh đèn, bay xà đến lượn quanh để xem thử ngọn lửa có êm dịu đẹp đẽ không. Rồi bị tính hiếu kỳ thúc đẩy, nó cứ bay lượn luôn không yên cho đến lúc thử nhào vào và chết luôn. Các thanh niên thường cũng dễ bị choáng mắt đâm dại dột ưa thích những thú vui nhục dục, đến nỗi sau khi đã tưởng nghĩ về đó vì tò mò, họ buông mình sống truỵ lạc và liều mình hư mất đời đời. Thật là dại hơn con bướm ! Con bướm có lý một phần nào mà tưởng ngọn lửa là thú vui, vì lửa đẹp thật. Còn những kẻ kia đã biết điều họ tìm kiếm là bất chính hết sức, mà vẫn cứ yêu chuộng các khoái lạc dại dột và thô bỉ ấy.

Còn về những người có đôi bạn, đức thanh khiết quả thực là điều tối cần cho họ (tuy người thường không cho là thế !). Không phải trong đời họ phải hoàn toàn kiêng cữ những vui thú xác thịt, song biết cầm mình trong các sự ấy. Đới với tôi, giới luật nầy : “Dầu có tức giận, song đừng phạm tội” (Eph 4, 26), khó hơn giới luật : “Đừng nóng giận”, vì tránh không nóng giận thì dễ hơn là điều hoà cơn nóng giận. Cũng vậy, bỏ hẳn mọi khoái lạc xác thịt dễ hơn là giữ điều độ. Đã hẳn sự được phép dùng hôn nhân có một sức riêng để dập tắt lửa dục vọng, nhưng tính yếu đuối của những người dùng thường làm cho họ dễ dàng vượt quá mức được phép mà đi đến phóng túng, không còn sử dụng mà lạm dụng. Biết bao người giàu không bao giờ bố thí, chẳng phải vì họ nghèo song vì họ hà tiện thì cũng thấy nhiều người sống trong hôn nhân đi quá trớn vì vô tiết độ và dâm dật, mặc dù việc họ làm là chính đáng. Dục tình của họ như một ngọn lửa cháy lan đây đó mà không dừng lại một chỗ nào cả. Dùng thuốc mạnh luôn có nguy hiểm, hoặc uống nhiều quá độ cần thiết hoặc không dọn thuốc cận thận, thay vì chữa nó lại gây tai hại lớn. Hôn phối được chúc lành và một phần nào được chỉ định để làm lắng dịu dục tình, đã hẳn như thế nó là một phương thuốc hay, nhưng thuốc mạnh, và như vậy đầy nguy hiểm nếu không biết dùng cách dè dặt.

Xin thêm rằng không kể những lúc bệnh tật lâu dài, trong đời sống còn có đủ thứ công việc thường làm vợ chồng phải sống xa nhau. Vì thế, người kết bạn cần có hai thứ thanh khiết để giữ tiết dục tuyệt đối khi họ phải xa cách nhau trong những trường hợp tôi vừa kể, và thanh khiết để có điều độ khi họ bình thường chung sống bên nhau. Thánh Ca-ta-ri-na thành Xiên-na nhìn thấy trong số các kẻ sa hỏa ngục, nhiều linh hồn bị hình khổ dữ dằn vì phạm đến sự thánh thiện của hôn nhân. Người nói : Họ bị phạt không phải vì tội họ lớn, tội sát nhân và lộng ngôn còn lớn hơn, nhưng nhất là vì họ phạm tội ấy mà không hối hận ăn năn, do đó cứ tiếp tục phạm mãi.

Xem đó, đủ biết đức thanh khiết cần cho mọi hạng người. Thánh Tông Đồ nói : “Anh em hãy sống hòa bình với mọi người, và sống thánh thiện, chẳng vậy không ai sẽ được thấy Thiên Chúa” (Hy-bá 12, 14). Sống thánh đây, theo giải thích của thánh Hiê-rô-ni-mô và Gio-an Kim Khẩu, thánh tông đồ có ý nói là sống thanh khiết. Vậy Philôtê, không ai được thấy Thiên Chúa nếu không có lòng khiết tịnh ; không ai ở trong lều Ngài, nếu lòng không tinh sạch. Như Chúa Cứu Thế phán “hạng chó má và dâm ô sẽ phải loại !” (Khải Huyền 22, 15), và “phúc cho kẻ có lòng thanh sạch vì họ sẽ thấy Thiên Chúa” (Mt 5, 8).

--- o0o ---