Người ta hỏi viện mẫu Xanh-lê-ti, có phải đức khó nghèo là một đức toàn thiện không. Bà trả lời: “Đây là đức toàn thiện nhất cho ai mong muốn. Ai chịu đựng nó thì đau khổ thể xác nhưng tâm hồn bình an; bởi vì, cũng giống như giặt áo quần, muốn áo quần sạch phải vò, phải vắt thật mạnh thì tâm hồn muốn được vững mạnh phải tự nguyện sống khó nghèo.”
Người ta kể về viện phụ Nê-ta, môn đệ của viện phụ Xin-ven, rằng: Khi sống ở núi Si-nai, ngài dùng chừng mực cho các nhu cầu cần thiết của thể xác; nhưng khi ngài làm giám mục Pharan, ngài sống khổ hạnh nhiều hơn. Môn đệ ngài hỏi: “Thưa cha, khi sống trong sa mạc, cha đâu giữ nghiệm nhặt như thế này?” Ngài trả lời: “Xưa kia ở sa mạc, vì sống trong khó nghèo và tâm hồn bình an nên cha muốn thể xác mình không bệnh tật và không đi tìm cái mình không có. Nhưng bây giờ, cha sống giữa thế gian với những yêu cầu của nó, ngay cả khi cha bệnh, cha cũng sẽ có người đến săn sóc để địa vị người tu sĩ của cha không bị suy giảm.”
Chắc chắn trên thế gian này không ai thích nghèo. Giữ đức khó nghèo tự nguyện không phải là chuyện dễ. Vậy mà người đời xưa cố gắng giữ thanh bạch chừng nào có thể. Vì những chuyện nhiễu nhương ở triều đình, họ có thể dễ dàng từ quan, cáo bệnh về ở ẩn, sống nghèo.