Có một lần khi chia sẻ lời Chúa trong giờ cầu nguyện của Hội Thánh Linh trong Giáo xứ, tôi có hỏi :
“Từ khi tham dự giờ cầu nguyện Thánh Linh, mọi người có lãnh nhận được rất nhiều ơn không?”.
Rất nhiều người giơ tay và nói nhận được nhiều ơn như: đỡ đau đớn ở lưng, vai, chân tay, đỡ đau đầu, dễ ngủ, mắt trông rõ hơn không mờ như trước, con cái chịu khó học hành, ngoan ngoãn, thường xuyên đi lễ Chúa nhật hơn, công ăn việc làm xuôi xẻ, tránh được những nguy hiểm trong khi làm việc,v.v… nhiều ơn lắm, tạ ơn Chúa. Tôi hỏi:
“Có ai không được ơn gì không?” Cũng có vài người giơ tay nói: “Chúng con tham dự cầu nguyện mấy tháng nay, chúng con chẳng được gì ơn.” Nhân đây, tôi có kể câu chuyện:
Có một gia đình trong một làng kia có con ngựa rất đẹp, mọi người đều tấm tắc khen ngợi: “Sao nhà bác có con ngựa đẹp thế”. Một năm sau, con ngựa bỏ chủ đi mất, gia đình chủ con ngựa tìm không thấy, mọi người trong xóm đến an ủi: “Chúng tôi thật tiếc cho bác , nhưng bây giờ biết làm sao, điều không may xảy ra cho bác.” Vài tháng sau, con ngựa của ông chủ lại trở về và còn dắt theo một đàn ngựa khác, mọi người trong xóm biết đều đến chúc mừng: “Chúng tôi mừng cho bác, con ngựa của bác nó khôn quá, không những không mất nó mà còn được những con ngựa khác cũng đẹp mà không mất tiền mua.” Ông chủ có một người con trai duy nhất rất thích cưỡi và phi ngựa, không may một hôm vì sơ ý nên bị ngã gãy chân và tay, mọi người trong xóm biết sự tình đến hỏi thăm: “ Thật là tội nghiệp cho gia đình bác, cố gắng chạy chữa cho cháu, không thì nó khổ cả đời.” Cũng thời gian đó giặc giã chiến tranh, tổng động viên, tất cả thanh niên trong xóm đều phải đi lính hết, nhiều người phải bỏ mạng ở chiến trường, hoặc trở về mang thương tích suốt đời, riêng con ông chủ ngựa vì ngã gãy chân và tay không phải đi lính, chữa chạy khỏi được lành lặn.(từ cuốn: Cái cười của thánh nhân).
Qua câu chuyện trên và trong kinh nghiệm của đời sống, trong cái may có cái không may, trong cái không may có cái may. Cái may mắn thường được người ta gọi là ơn. Vậy đâu là ơn và đâu không là ơn? Làm sao chúng ta biết được? Có những ơn chúng ta dễ nhận ra như: khỏi bệnh, làm ăn phát đạt, con cái ngoan ngoãn, thoát khỏi một nguy hiểm nào đó, v.v..; có những ơn cảm giác con người không nhận ra coi đó như tự nhiên phải có như: không khí, nước, đất, sức hút trái đất, các loại động và thực vật, v.v…; có những ơn phải dùng con mắt siêu nhiên mới nhận ra bởi vì ơn đó ở trong cái mà người đời gọi là bất hạnh như ơn cứu độ trong sự đau khổ cực hình, sự chết của Chúa Giêsu, ơn thánh hóa từ đau khổ, bệnh tật, v.v… Một người tín hữu trưởng thành thực sự trong đời sống đức tin mới có thể nhận ra ơn Chúa trong mọi ngữ cảnh cuộc đời, nhất là những khi đau khổ, bất hạnh, trái ý xảy đến.
Do đó, lời Chúa nói: “Ơn Ta có đủ cho ngươi.” Nghĩa là ơn Chúa đều có và cho chúng ta trong mọi ngữ cảnh của cuộc đời. Vấn đề đặt ra: Chúng ta có con mắt siêu nhiên để nhận ra ơn đó hay không? Nếu không, cuộc đời theo Chúa của mỗi người sẽ rơi vào sự thất vọng hoàn toàn, tham dự giờ cầu nguyện Thánh Linh chẳng có ơn ích gì, hay việc đi lễ, đi thờ phượng Chúa sẽ nhàm chán và trước sau cũng sẽ bỏ. Làm sao chúng ta không có sóng gió, đau khổ và những khó khăn trong đời! Làm sao chúng ta nhận ra ơn Chúa trong đó! Khi chúng ta nhận ra ơn Chúa, chắc chắn ơn lại sinh ơn và an bình luôn đồng hành với chúng ta đi tới đích.
Lm Nguyễn Văn Nguyên