Thế Nào Là Cầu Nguyện?
Cầu nguyện là lắng tai nghe tiếng Chúa nói với ta
Cầu nguyện là sẵn sàng để Chúa có thể nói với ta những gì Người muốn nói
Cầu nguyện là phó thác để Chúa có thể làm ở trong ta những gì Người muốn làm
Cầu nguyện là lắng tai nghe tiếng Chúa nói với ta
Cầu nguyện là sẵn sàng để Chúa có thể nói với ta những gì Người muốn nói
Cầu nguyện là phó thác để Chúa có thể làm ở trong ta những gì Người muốn làm
Lạy Chúa Giêsu, con van xin Chúa với đức tin của Hội Thánh, xin chữa lành nhũng người bịnh tật ốm đau và tật nguyền. Mong rằng tất cả bắt đầu hy vọng vào chúc lành của Chúa. Xin hãy đuổi Satan xa khỏi con và ngăn cấm hắn không được hành động bất cứ điều gì nơi con.
Chúa Giêsu: Con ơi, phù vân là một danh xưng của những kẻ dại dột hợm mình, họ nuôi nhiều hy vọng trong cuộc sống thế gian và thật vô ích khi mọi sự chỉ là phù vân. Kẻ thì cho mình rất quan trọng nhưng thật sự họ không là gì cả. Kẻ khác cố tình gợi sự chú ý của mọi người như là họ xứng đáng được vậy
Ai nói xấu hoặc xét đoán anh em mình là nói xấu và xét đoán Lề Luật. Nếu anh xét đoán Lề Luật, thì anh không còn là kẻ vâng giữ mà là kẻ phán xét. Chỉ có một Đấng ra Lề Luật và phán xét, đó là Đấng có quyền cứu thoát và tiêu diệt. Còn anh là ai mà dám xét đoán người lân cận ?” (Thư Th. Giacôbê, 4.11-12).
Con ơi đừng tò mò, đừng bận tâm vì những việc vô ích. Cái này cái nọ có liên quan gì tới con chứ? Chuyện có hệ gì tới con khi người này tốt, người kia xấu, hoặc người này hành động thế này, người kia nói năng thế khác?
Trong cuốn Unfinished Business (Việc Dang Dở), ông Halford Luccock có đăng một câu chuyện của Osbert Sitwell. Câu chuyện mang tên The Man Who Lost Himself (Người Đánh Mất Chính Mình).
Trong mẻ lưới cuộc đời, tôi bắt được nhiều thứ cá. Tôi buông lưới kéo lên. Rác rưởi, cá, đất sỏi, vỏ dừa. Người ngư phủ nào cũng cần ngồi nhặt cá. Ðời tôi quá bận rộn, tôi không có giờ. Tôi cần gấp gáp thả lưới. Tôi chỉ muốn kéo lên. Ðổ cá đó, xuống chợ đời tiếp tục thả. Vì đời quá nhiều người thả lưới. Tôi sợ sẽ đi về đâu cuối ngày khi chung quanh tôi có kẻ thả lưới suốt đêm.
Ông LaGuardia là thị trưởng của thành phố New York vào những năm xảy ra nạn đói tại nước Mỹ. Vào một hôm lạnh giá tháng giêng năm 1935, ông đã bãi nhiệm một vị chánh án và ngồi vào ghế chủ tọa để xét xử một phiên tòa có một không hai.
Ô Jim Johnson được giao cho việc cứu nguy một khách sạn đang trên đà suy sụp. Các người quản lý trước ông đã cố gắng nhiều nhưng không thành công. Khách sạn này đang trong tình trạng thập tử nhất sinh. Ông Jim quyết định thử thi hành một kiểu cách thật khác biệt.
Một người giầu có Millwankee có một đứa con trai duy nhất mười hai tuổi. Thường ông cho con mọi cái nó muốn. Có một điều người con ao ước hơn hết, là có một người anh em cùng lứa tuổi để chia sẻ, để cùng chơi. Người cha quyết định nuôi một bé trai nghèo nhỏ hơn con trai ông sáu tháng. Cả hai đứa trẻ đều sung sướng. Đứa con trai có bạn, đứa con nuôi có những món đồ chơi mà nó chưa bao giờ biết đến.